Chap 39: Gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 2 tuần trôi qua kể từ ngày Lisa qua Mĩ, cô vẫn đều đặn gọi cho nàng khi xong việc, nụ cười ánh mắt của nàng vẫn thế, vẫn một mực ngóng chờ cô, hiền hoà dịu dàng mỗi khi cậu ấy kể những diễn biến xảy ra hôm nay như thế nào.

Hôm nay vẫn như thường lệ...

- Ah Chaeyoung sao em bắt máy chậm?

Lisa vừa lau mái tóc còn ướt sũng vừa càu nhau, nhìn người con gái mỉm cười rạng ngời trước màn hình điện thoại, mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ ngày một khắc khoải, canh cánh nặng nề thâm tình.

- Mình vừa rửa xong đống bát thì cậu gọi, vội vàng lau tay để bắt máy đây, cậu càu nhàu cái gì chứ?

Chaeyoung bặm môi, trừng mắt, dáng vẻ mèo con khiến cô bật cười lớn. Lisa điệu bộ vô cùng quyến rũ, vừa tắm xong nên da rất sáng, hai má đỏ hồng, môi căng mọng gợi cảm, ánh mắt ủy hoặc cứ thế nhìn chằm chằm dò xét nàng, khuy áo ngủ bung một cúc, cùng với mái tóc rối ươn ướt rủ xuống ôm lấy khuôn mặt đẹp siêu thực.

Chaeyoung đỏ mặt, ôm lấy trán, khẽ nuốt khan một tiếng, cuối cùng không chịu được, dứt khoát bỏ qua ánh mắt nóng rực của cô, qua màn hình điện thoại đã thế này, vậy nếu chứng kiến ngoài đời thực, chắc nàng chẳng để cô chủ động mà tự mình phát sinh ham muốn.

- Chaeng? Em chóng mặt sao? Mặt em đỏ lắm kìa!

Chaeyoung lắc đầu xua tay:

- Không có, tại mình nóng quá nên vậy thôi, mà giờ này bên đó muộn lắm rồi, cậu còn chưa đi ngủ?

Lisa tay vẫn đều đặn xoa xoa mái tóc ướt, đuôi mày khẽ nhướn lên, trong đáy mắt tràn ngập tia nhu tình ngọt ngào, đáp:

- Tôi nhớ giọng em, không được ở cạnh em, ít ra cũng cho phép tôi nhìn thấy em mỗi ngày chứ. Em đanh đá thật đấy Chaeng!

Chaeyoung theo phản xạ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu ấy qua điện thoại, từng đường nét nàng thương nhớ dù không đủ rõ, những nhìn thấy cậu ấy ngày ngày vui vẻ, nàng càm thấy an tâm phần nào.

Chaeyoung im lặng một hồi lâu...

Vòng cổ Lisa tặng đeo trên cổ khẽ phát ra một tiếng keng...

Kim đồng hồ nhích khe khẽ từng tiếng tích tắc...

Nặng nề giống như tâm trạng của nàng lúc này...

Nhớ đến nao lòng...

Nàng ngoảnh mặt sang hướng khác, cuối cùng không kìm được, yếu lòng, âm thầm bật khóc...

Nỗi nhớ là một thứ có tính ăn mòn riêng biệt, không phải ăn mòn nhanh như cách người ta đổ axit lên một vật, mà nỗi nhớ đau đớn nhất khi có khoảng cách ngăn trở xuất hiện giữa đoạn tình muôn thuở. Khi kìm nén quá lâu, nỗi nhớ ấy từ từ len lỏi tâm can, không nhanh không chậm, tựa như đoá hoa hồng diễm lệ bỗng dưng một ngày không còn ánh sáng kì ảo mà nó yêu thương bèn trở nên héo úa tàn tạ, chính là từ từ xé nát cõi lòng ta, gây cho chính người mang nặng chữ tình một dòng bồi hồi thương nhớ, si mê đến cuồng dại...

Vai gầy của nàng khẽ run...

Lisa ánh mắt lo lắng, đặt khăn lau đầu sang bên cạnh, cầm điện thoại lên, hiền hoà ấm áp:

- Em lại khóc rồi?

Nàng ngửa nhẹ điện thoại lên, vội ghé đầu vào màn hình, chỉ để lộ ra đôi mắt đã sớm ướt, trong đêm tối, đôi mắt ấy còn lung linh hơn cả. Lisa mỉm cười, nghiền ngẫm nói:

- Chaeyoung, sao vậy? Trước khi đi em nói không có tôi em vẫn sống tốt mà, giờ lại khóc như này, thật sự muốn bức tôi đến chết hay sao chứ?

Nàng lắc đầu, giọng nàng nghèn nghẹn, đáp:

- Mình không có, là do bụi bay vào mắt...n-nên mới rơm rớm.

- Chaeyoung, tôi hiểu em mà...tôi thương em nhất, đừng khóc nữa, ha? Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể để về với em...

Chaeyoung nghe được cô dịu giọng an ủi, mủi lòng lại sâu sắc hơn, khẽ gật đầu, bộ dáng hệt như một chú cún con, vô cùng đáng yêu.

- Chaeyoung, em nói xem, tại sao em lại xinh như vậy chứ? Tôi thật ghen tị đó! À mà cũng không ghen tị lắm, trước sau gì thì con của tôi cũng sở hữu nhan sắc đó của em mà!

Lisa đang bận đeo lên chiếc kính gọng bạc, chỉ là muốn xe qua một chút tài liệu chưa kịp đọc. Nghe được điệu cười giòn tan của nàng qua điện thoại, tâm cơ lại trùng xuống, hài lòng, vui vẻ vỡ oà. Nếu hiện tại ở bên nàng, chỉ cần một cái ôm sẽ xoa dịu nỗi buồn và nước mắt nàng. Hiện tại là không thể, chỉ còn cách trêu đùa cho nàng nguôi ngoai.

Chaeyoung nằm trên giường, vẫn vuốt ve khuôn mặt có chút gầy đi của người nàng thương, nhẹ giọng thỏ thẻ:

- Mình nhớ cậu lắm Lisa...

Cô trạnh lòng, tháo kính xuống, hôn lên môi nàng qua màn hình điện thoại. Ánh mắt chân tình thâm thuý tựa biển cả.

Lisa nói chuyện với nàng một lúc...

Nàng cũng chìm vào giấc ngủ say, quên mất đến việc khoe với cô nàng được thăng chức...

Nghe tiếng thở đều đều của nàng...lòng cô nặng trĩu...canh cánh muộn phiền...

Vuốt ve khuôn mặt cô vốn trân trọng như bảo vật vô giá nhất thế gian này, thở dài, đôi mắt cô mênh mông, tưởng chừng như có tia dao động đặc biệt. Lòng thương nhớ, khẽ thở than:

- Tôi thương em, đợi tôi một chút nữa thôi...tôi sẽ về với em...yêu em...







Hai ngày sau đó, Lisa có một công trình thiết kế lớn cần tập trung hết năng suất, vì vậy đến tối mịt cũng chẳng thể gọi cho nàng. Sự im lặng diễn ra suốt cả 1 tuần, không ai gọi cho ai, Lisa thì quá bận việc, đến nỗi điện thoại vứt hẳn sang một bên, không thể túc trực, còn nàng, thiết nghĩ cô bận việc gì đó, nên cũng không dám gọi phiền cô, nhiều lần định gọi, nhưng lại thôi...

Giống như chiến tranh lạnh...

Cả hai buông bỏ nhau....




Lisa hôm nay phải qua nhà mẹ để ăn tối, dù gì cũng chỉ là một bữa, nên bỏ chút ít thời gian bận rộn dành cho mẹ, có lẽ tối nay sẽ gọi cho nàng, cô thực sự...nhớ nàng đến chết...

Cơ mà ai mà ngờ...chính mẹ ruột lại chuốc say cô, rồi bỏ đi, để lại cô với Angel, Lisa trong cơ hồ đầu óc choáng váng, không đủ tỉnh táo, hình ảnh lờ mờ trước mắt hiện ra lại là dáng vẻ uỷ mị mê người của nàng. Lisa bắt lấy cằm Angel, nghiêng đầu, hôn lên một cách sâu sắc.

Nửa chừng, Lisa phẫn nộ gạt ra, cáu gắt chửi bới:

- Con mẹ nó chứ, cút ra, cô không phải Chaeyoung, Chaeyoung em ấy thơm hơn cô nhiều, lại còn rất ngọt ngào, còn cô? Cô là ai?

Lisa nửa tỉnh nửa mê, ngón trỏ đưa lên liêu xiêu chỉ trỏ. Một lúc sau liền nằm vật ra ghế sofa, ngủ say như chết.

Angel không kìm được uất ức, trực tiếp bung luôn hai cúc áo của Lisa, cúi xuống, để lại vài dấu son trên vùng cổ vốn thuộc về Chaeyoung, ganh ghét đố kị, lấy điện thoại của cô, mở ra chụp. Lisa có thói quen không để mật khẩu, vì khi nàng càn mượn sẽ có thể mở ngay, vừa hay, cô ta tìm tới mục tin nhắn của cô với nàng, gửi một loạt ảnh.

Khi thấy chứ 'đã xem' hiện rõ dưới phần ảnh, cô ta ngạo nghễ cười lớn, chỉ cần Lisa chia tay nàng ta, cơ hội của cô ta sẽ cực lớn, ngay từ nhỏ, cô ta đã thích Lisa, đã thích từ rất lâu...















Tôi cũng mệt mỏi với sóng gió lắm, nhưng khoảng chừng mấy chap nữa thôi là end chuyện, nên lượn một chút, cho sóng gió trẻ trâu một chút coi sao:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro