Chap 12: Biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là vào một ngày mưa xuân xinh đẹp, vừa có nắng, vừa có mưa. Nắng nhàn nhạt ngả vàng trải dài trên từng con phố nhỏ, mưa rả rích li ti thấm đẫm cả một vùng trời, cây cối như đâm trồi nảy lộc trong cảnh sắc xuân tình, xào xạc xào xạc từng tiếng như cất lên từng bản tình ca yêu thương, dưới nhưng mái hiên kia, từng tiếng nói cười vui, từng lời yêu đương chân thành, từng cái nắm tay ngại ngùng, từng ánh mắt trao nhau ấm áp, ngày xuân thêm màu mới...màu của tình yêu.

Trên chiếc sofa nọ, hai thân ảnh xinh đẹp như hoà vào làm một, hoàn hảo vẽ thành một cảnh sắc mĩ miều , tựa như bức tranh của thần tiên tỷ tỷ, sắc sảo đời thực, mị hoặc quyến rũ. Jennie nằm trên đùi Kim Jisoo, tay cầm quả táo nhỏ, miệng nhai rồm rộp từng tiếng, hai má tròn phồng lên, đôi con người màu nâu nhạt luôn thay đổi hướng nhìn, hết bên nọ lại đến bên kia. Jisoo tay cầm cuốn sách, mày liễu hơi nhíu, chăm chú vào từng trang giấy, dung nhan mĩ miều đẹp như ngọc quý, hơi thở thanh cao, đôi mắt tựa mặt hồ phẳng lặng, không chút dao động, tay thon thỉnh thoảng đưa sang vuốt ve mái tóc nàng. Hai người hai thế giới tư tưởng khác nhau, cơ là tim vẫn thoi thóp cùng một nhịp.

Ăn xong trái táo, Jennie lật người lại, nằm xấp, cằm tựa lên đùi cô, ngước mắt lên bức dung mạo cao quý kia, khẽ hỏi:

- Jisoo, đã yêu nhau gần 3 tháng, em vẫn chưa biết công việc của chị là gì. Tối ngày bận rộn bên ngoài, rốt cuộc chị đi đâu vậy?

Jisoo thở dài một tiếng, đặt quyển sách sang bên cạnh, trực diện với đôi ngọc của nàng, đáp:

- Có nói thì em cũng không có tin đâu. Hơn nữa, có thể em sẽ xa lánh tôi!

Jennie xoa xoa mũi nhỏ, vội ngồi thẳng dậy, chân gác một cách tự nhiên lên đùi cô. Nàng nhún vai,

- Xa lánh? Xa lánh như nào chứ? Chị là người yêu em, cũng không dễ dàng để từ bỏ. Chị thế nào lại khó nói như vậy?

Jisoo day day thái dương, ánh mắt vô cùng phức tạp. Jisoo thật sự chưa từng nghĩ đến phải đương đầu với tình thế này, lại còn trực diện với ánh mắt cương nghị của nàng, cô thật sự không biết giải thích ra sao cho hợp lí. Yêu nhau lâu như vậy, mỗi lần nàng muốn hỏi đến công việc thì cô lại né tránh, dù vậy ngày ba lần đi ra ngoài rồi lại trở về, chẳng trách nàng luôn tìm cách dò xét cô cho bằng được. Hôm nay chi bằng cũng khó lòng thoát khỏi.

- Jennie, em...thật sự muốn biết?

Jennie xoáy sâu vào mắt cô, gật đầu chắc nịch.

- Jennie, nếu tôi nói, tôi là thần chết...là người nắm giữ tính mạng con người...em có tin không?

Jennie đơ người vài giây, gãi gãi đầu, nàng từ tốn:

- Có thể chuyện này em bất đắc dĩ tin chị...cơ mà, chị chứng minh đi!

Jisoo đảo mắt, nghĩ nghĩ điều gì đó, bỗng dưng kéo chân nàng về phía mình, bế xốc nàng lên, đặt trên đùi, yêu chiều mỉm cười với nàng:

- Sẽ thế nào nếu tôi có khả năng nhìn xuyên thấu đây người yêu bé nhỏ?

- Ý chị là gì?

Jennie nghịch tóc cô, hơi thở đều đều phả vào má Jisoo, vừa thơm vừa ngọt ngào.

- Em nghĩ sao nếu tôi nhìn thấy bộ nội y màu đỏ em đang mặc?

Jisoo cười cười, nhéo vào đùi nàng. Jennie mặt đỏ bừng bừng, véo mạnh vào bắp tay cô, quát lớn:

- Vô sỉ! Mau biến! Tôi mặc màu trắng chứ không phải màu đỏ...

Jisoo bật cười ngày càng lớn, răng trắng lộ rõ, trông có vẻ đang vô cùng thoải mái

- Á à, là em tự khai, khả năng thần chết thứ hai của tôi là dụ thỏ trắng Kim Jennie vào bẫy tình.

Jennie càng ngày càng nổi nóng, vùng vẫy chân trần, uất ức không thốt lên được dù chỉ một câu, đành khoanh tay trước ngực, lườm tên biến thái không có tiền đồ. Jisoo ghé sát tai nàng, thì thầm, âm giọng vô cùng quyến rũ.

- Ngoài ra, tôi còn có khả năng đánh cắp trái tim người phụ nữ...

Jennie lập tức có phản ứng, mắt trợn trừng, định giơ tay đánh, liền bị Jisoo tóm lấy, giấu vào trong lòng.

- Ấy tôi chưa nói hết, người phụ nữ của Kim Jisoo.

Jisoo nháy mắt, hôn nhẹ lên má nàng. Jennie tâm tư liền gợn sóng, trong lòng vô cùng thích thú, dù vậy vẫn cố nén nụ cười, uy nghi tra hỏi:

- Ai cơ?

- Là tiểu thư Kim Jennie xinh đẹp...

Jennie nghĩ nghĩ một chút, trong lòng xen lẫn vô vàn ý thích, nằm gọn trong lòng cô, cảm nhận hương thơm tinh tế, mân mê cổ áo tinh khôi, khẽ thì thầm:

- Nhưng em chưa có là phụ nữ, em là con gái.

Jisoo vuốt tóc nàng, chợt nghĩ ra thứ gì đen tối, ôm lấy eo nàng, hạ thấp giọng:

- Nếu em muốn thành phụ nữ, tôi không ngại làm một nháy với em!

Jennie một mực ngồi dậy, vớ lấy chiếc gối tựa bên cạnh, đập liên tiếp vào mặt Kim Jisoo. Thứ thiếu liêm sỉ, không ngờ nàng có ngày cũng vớ phải một tên vô lại như vâyh như vậy, thật là mất mặt thay nàng. Jisoo cười khanh khách, đưa tay che chắn. Nàng vứt gối xuống nền đất, xông tới tóm lấy cổ áo cô, vô tình để lộ hình xăm phượng hoàng bên ngực trái của cô, đó là ấn kí bí mật, là ấn kí cả kiếp sống của cô.

Jisoo cũng không định che lại, để kệ cho nàng nhìn ngắm, miệng lẩm nhầm câu thần chú, hình xăm lập tức phát sáng, phượng hoàng ấn kí lập tức biết vẫy cánh. Jennie sắc mặt ngưng trệ, tay run rẩy, như không tin vào mắt mình, khẽ khép áo cô lại, ổn định hơi thở. Jisoo lại nghiền ngẫm nói:

- Jennie, điều tôi nói là thật. Thật sự tôi đã sống được hơn 3000 năm cõi phàm lẫn cõi tiên, đối đầu với vô vàn cái chết. Tôi thật sự là thần chết, Jennie...em...xin giữ lấy bí mật này...người tôi tin tưởng trên thế giới này chỉ có mình em. Nếu thấy sợ...chúng ta có thể chia...

Chưa nói hết câu, Jennie thình lình đặt ngón trỏ lên môi cô, mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt ấy, ánh mắt dịu dàng, như chưa cả dải ngân hà to lớn.

- Jisoo, đừng nghĩ quẩn. Em tin chị Jisoo...dù chị có là ma quỷ hay thần tiên, chỉ cần chị còn tồn tại, Jennie em nguyện yêu chị...yêu chị suốt cả một đời...

- Cảm ơn em, Jennie...

Nàng mê man chìm vào ánh mắt uỷ mị ấy, hơi thở ngày càng loạn nhịp, như có sự mê hoặc, không biết tự lúc nào... môi kề môi, hai hơi thở hoà vào làm một, nhịp đập con tim càng lúc càng nhanh. Nàng mân mê triền miên, cô lạc vào biển tình, thưởng thức hương vị ngọt ngào. Nàng giống như một liều thuốc phiện, càng dùng lại càng say, càng dùng lại càng đê mê ngây ngất. Hương vị nơi hai cánh môi ấy như hoà thêm vị bia, khi ta uống phải men tình ấy, mãi mãi chỉ muốn lạc vào cõi mộng mơ.

Không chút lưu tình, em nhẹ ngàng như lông vũ, sa ngã vào trái tim cô.

Giống như một điều kì diệu của tạo hoá ban tặng, em bay ngang trời, bay thẳng tim tôi...

Mưa cứ rả rích, nắng cứ ngả vàng. Ấy vậy trên chiếc sofa ấy, nóng rực lửa tình, triền miên không dứt...

















Mọi người có thích kiểu ngọt ngào như vầy hay là kiểu trêu chọc đáng yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro