Chap 37: Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một tuần trôi qua, cô vẫn chưa nhận được chút tin tức nào về nàng, tâm trạng lại bức bối khó chịu, cứ mỗi ngày nỗi nhớ nàng lại tăng thêm, dù vậy vẫn chỉ còn cách ngắm nàng qua ảnh, gửi gắm trân trọng và yêu thương.

Chỉ là muốn giải hoà và bảo vệ nàng, tại sao lại khó đến vậy? Marcy sau hôm đó dường như không còn bén mảng lại gần Jisoo, vì cô ta sợ Lisa, cũng không biết tại sao hai người họ gặp nhau lại như thỏ gặp sói, khiến cô ta chạy té khói.

Mỗi lần động tay vào việc gì, lại như có hình ảnh của nàng. Mỗi lần trở về nhà lấy đồ, khắp nơi đều có nụ cười của nàng, nỗi nhớ lại vụt lên, canh cánh trong lòng nỗi buồn man mác, yêu nàng, thương nàng đến vậy, nàng đi xa...giống như hổ mất nanh, khiến cả ngày buồn chán. Dường như chỉ cần tim còn đập, trái tim này vẫn luôn mang chấp niệm bên cạnh nàng, đem nàng về, nhốt lại trong lòng.

Jisoo khuôn mặt hốc hác hẳn đi, màu mắt nhạt dần, dường như không còn sắc thái niềm nở ban đầu. Hoá ra, cảm giác mất thứ gì đó quý giá nhất trần đời là vậy, cảm giác nó lạ lắm, man mác nỗi buồn, lại như có mị lực, làm say lòng người, lại khắc khoải thoi thóp màu nước mắt.

Trong tình yêu thứ đáng sợ nhất vốn dĩ không phải là sự chia li từ biệt, lại chính là khoảng cách và nỗi nhớ, giống như cách tạo hoá sinh ra một viên kẹo ngọt ngào nhưng bên trong lại chứa vị đắng đến tái da tái thịt , hay như đóa hoa diễm lệ mất đi thứ ánh sáng kì ảo của mặt trời, dù có lộng lẫy đến đâu cũng trở nên phai tàn héo úa , không phải là thứ gì đó quá to tát, chỉ đơn thuần nhỏ nhoi, nhưng tàn nhẫn một cách âm thầm, len lỏi da diết đáy lòng ta một cách lặng lẽ, lại có "chất" làm mòn làm mỏi, từ từ xé nát trái tim kẻ si tình.

Yêu nàng, cô yêu bằng cả trái tim...

Jisoo hôm nay tự mình đi ra phố mua chút đồ ăn, Lisa tại phòng làm việc, bỗng nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, vừa nhấc máy, Lisa liền một phen điếng người:

- Alo?

- 'Lisa, là tôi, Kim Jennie!'

Lisa lập tức buông bút, đứng bật dậy, đôi mắt như chứa đựng mừng rỡ, mênh mông gợn sóng đến lạ kì. Lisa hấp hối hỏi:

- Jennie? Cô đang ở đâu vậy? Tôi bảo Jisoo đến đón!

Tức thì, Jennie thở dài từ chối:

-'Đừng nói cho Jisoo biết đây là số mới của tôi, tôi không muốn dính líu với chị ấy. Vả lại, tôi đã tìm được công việc tạm thời rồi. Xin cô, đừng nói cho chị ấy biết!'

Lisa nhíu mày, gãi gãi cằm, ra sức khuyên nhủ:

- Jennie, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Cậu ấy thực sự rất nhớ cô, một ngày chỉ ăn một bữa, số lần nghỉ ngơi đếm trên đầu ngón tay, dường như dành toàn bộ thời gian...tìm kiếm cô trong cô đơn..

Jennie dường như nghẹn đi, khoé mắt bỗng chốc ầng ậc từng tầng tầng lớp lớp nước mắt, nàng lặng lẽ đưa tay quẹt hàng lệ thương nhớ, cô ấy vì nàng mà tổn hại sức khoẻ bản thân. Cơ mà, không nên mềm lòng mà dễ dàng tha thứ. Một lúc, nàng đáp:

-'Ồ, cơ mà giữa chúng tôi dường như chẳng còn chút tình cảm nào kết nối, nên là cảm ơn cô rất nhiều, Lisa! Tôi chỉ muốn nghe một chút về chị ấy như vậy là đủ rồi. Giữ bí mật nếu cô tôn trọng tôi nhé!'

Lisa lặng thinh, đôi mi dài cụp xuống, đại mĩ nhân của Jisoo quả thực rất cứng đầu. Có lẽ nếu Jisoo ở đây, cô ấy sẽ lục tung cả thành phố lên chỉ để tìm chủ nhân số điện thoại, thật may sao, Jennie gọi thật đúng lúc.

- Sáng mai chúng ta gặp nhau một chút được không, tôi có chuyện muốn nói với cô. Cũng sẽ không ép cô quay về!

Jennie lưỡng lự, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý:

-'Được, đợi một chút tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô.'

Nói rồi, Jennie cúp máy. Lisa ngồi trầm tư, dường như đang lo sợ điều gì đó, chỉ cần Jisoo không phát hiện ra, cô đảm bảo giữ chữ tín, tuyệt đối gặp Jennie trong im lặng. Tiếng thông báo tin nhắn điện thoại vang lên một tiếng, Lisa hoàn hồn, cầm điện thoại lên xem, địa chỉ ngoài vùng ngoại ô thành phố này, quả nhiên...Jisoo không thể dò la tìm kiếm.

Chỉ mới vừa đứng dậy chỉnh lại cà vạt, cửa phòng bỗng mạnh mẽ mở ra bởi một lực kinh hoành tác động. Jisoo ảm đạm bước vào trong, đôi mắt màu đỏ tựa nham thạch, như trực chờ mà tiến tới ăn sống cô ấy, cảm xúc dồn nén đến vỡ tung, lạnh lẽo không tưởng. Jisoo tiến tới, tóm lấy cổ áo Lisa, tưởng chừng sắp nghiền nát ánh mắt vội vã của cô ấy, chết tiệt, lẽ nào...

- NÓI! CÔ ẤY Ở ĐÂU?

Jisoo phẫn nộ quát lên, Lisa ánh mắt thoáng bất ngờ, dù vậy vẫn không chút sợ sệt, bình tĩnh đối phó:

- Ở đâu là như nào chứ? Cậu điên rồi? Làm tôi sợ đến chết!

Lisa gạt tay cô ra, trau mày chỉn chu lại vết nhăn, chậc một tiếng rõ to, động thái bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Jisoo nghiến răng, đôi mắt giận dữ càng bùng lên dữ dội, cô dùng lực, tóm lấy cổ áo Lisa, ghì chặt lên vách tường, toàn thân toả ra hàn khí bức người. Lisa hai thái dương toát mồ hôi lạnh, bất ngờ trước dáng vẻ của cô. Jisoo gằn giọng:

- Tôi hỏi lại một lần nữa, Kim Jennie đang ở đâu?

- Tôi nói tôi không biết mà...

Jisoo khó chịu ngắt lời, lần này buoing ra câu chửu thề đanh thép đến cuồng ngạo:

- Mẹ kiếp!

Lisa quả quyết không nói, ánh mắt cương nghị lạnh lùng, hai người một băng một lửa, lại một lần nữa trực tiếp đối đầu nhau. May sao, vừa hay lúc Jennie gửi lại địa chỉ. Jisoo hoàn hồn, đôi mắt đỏ rực như lửa thiêu, quét mắt qua đọc dòng chữ hiển thị trên máy Lisa, khuôn miệng hoàn hảo nhếch lên nụ cười cao ngạo. Khuôn mặt thanh tú dần dịu xuống, sóng âm rợn người cũng hiền hoà trở lại, cô thả cổ áo sơ mi trắng tinh của người đối diện xuống, lấy trong túi áo điếu thuốc lá, đưa lên miệng, búng tay một cái, đầu thuốc lá liền được châm ngòi.

Điếu thuốc lá như ẩn như hiện những đốm lửa li ti theo hơi thở của cô, cũng chẳng hiểu sao lại ma mị đến thế, phong thái mĩ nhân quyến rũ dụ hoặc động lòng người. Kim Jisoo đôi mắt âm dương khẽ liếc nhìn bộ dạng thảm bại của Lisa, âm giọng trầm thấp nhàn nhạt vang lên:

- Cậu nên biết điều một chút, nếu muốn tôi nể tình, ít ra cũng không nên giấu tôi mọi tin tức về Jennie, bằng không, một lúc nào đó sự tức giận của tôi sẽ không thể kìm nén! Cho người chuẩn bị xe, sáng mai sẽ lên đường, còn tối nay, dốc sức hoàn thành toàn bộ công việc, cổ phần của công ty đang tăng lên đáng kể!

Jisoo điệu bộ vô cùng hả hê, đôi mắt sáng rực còn
lung linh hơn cả ngọc bội, lại như toả ra mị lực, quyền quý bí ẩn. Lisa khoanh tay, lần đầu tiên lỡ đắc tội với mĩ nhân, không biết khi gặp cô ấy có bổ vào xé nát cái mặt xinh đẹp này không. Trầm mặc một lúc, đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn vàng cam dần hiện lên trên con phố vắng lặng:

- Cậu biết hút thuốc từ khi nào?

Jisoo rít một hơi dài, vẫn đang mơ tưởng đến sáng mai sẽ được nhìm thấy nàng, thấy được nụ cười còn vẻn vẹn trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, lại híp mắt cười. Jisoo nhả ra làn khói trắng đục, ảm đạm đáp:

- Từ khi Jennie rời đi.

Được một chút, Lisa lại nói:

- Jennie thế nào cũng không nghe giải thích, rất khó quay lại. Ngày mai gặp, cậu cũng không nên kích động, lại không nên ép buộc quá đáng, ngoài cô ấy, vẫn còn rất nhiều người đang chờ cậu.

- Ý cậy là Marcy? Hay diễn viên Mirai? À hay là đương kim hoa hậu Hong Suzu?...

Lisa phá lên cười:

- Nhiều như vậy, cậu tha hồ mà chọn lựa!

Jisoo cười khinh bỉ, vứt điếu thuốc tàn vào sọt rác, nghiền ngẫm đáp:

- Lisa, chia tay một người là một chuyện dễ dàng thực hiện, cơ mà làm sao để yêu thương và bảo vệ người ấy cả đời mới là gian nan, muốn làm được, cần phải có sự tin tưởng, bằng không...rời xa nhau mãi mãi. Thực sự cảm ơn cậu hôm đấy đã mang Jennie đến với tôi, còn về việc yêu thêm người khác, có lẽ là ngàn kiếp vẫn mặc định cô ấy trong tim...

Jisoo cười, một nụ cười pha chút chua chát. Dưới ánh trăng vằng vặc, nụ cười ấy như chứa đựng cả biển trời yêu thương, trong ánh mắt si tình ấy, chỉ thấp thoáng dáng dấp hình ảnh của nàng, một chút, cũng không hề sứt mẻ nhạt nhoà, dường như hình ảnh đấy ngày một đậm đà hơn, lại ngày một rõ rệt.

Tối hôm ấy, có người mài sức vào công việc, có người trăn trở cả buổi, chỉ muốn gặp lại nhau, nếm thử mùi vị ngon ngọt tình yêu của đối phương sau ngày dài xa cách.











Jisoo sáng hôm sau lại có cuộc gặp đối tác quan trọng, ấy vậy nên đầu giờ chiều mới hộc tốc lao xe đến chỗ nàng. Suốt dọc đường đi, cả người không khỏi thích thú, trong ánh mắt mờ nhạt có pha lẫn tia phấn chấn, chỉ một chút nữa thôi là có thể được gặp nàng.

Jennie theo ca trực sẽ tan làm vào đầu giờ chiều, cũng đúng lúc Jisoo tới. Jisoo vừa kịp đến nơi lúc nàng sửa soạn đồ ra đến cửa, cũng không biết từ đâu một chàng thanh niên cao ráo với khuôn mặt điển trai tiến tới chỗ nàng, phải, là cậu thiếu gia mê nàng say đắm đây mà.

- Jennie, em mệt không?

Gã dịu dàng đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán nàng, từ ánh mắt đến lời nói, cá chắc là họ đang yêu nhau. Jennie bắt đầu nhận lời yêu của cậu ta từ tối hôm qua, nàng muốn thử bước sang cuộc tình mới, có lẽ bằng cách đó sẽ giúp nàng quên đi hình ảnh của Jisoo.

Jisoo như bị sét đánh ngang tai giữa ban ngày ban mặt, lại không tin vào chính mắt mình, cậu ta lấy cái cớ gì dám động chạm vào khuôn mặt mà cô ngày ngày trân quý kia chứ. Chết tiệt, Jisoo tức thật rồi, giông bão một lần nữa nổi lên như vũ bão. Cô quên đi mục đích ban đầu tới đây, phẫn nộ chạy tới, tóm lấy cổ áo cậu ta, quăng ra giữa nền đất xám xịt.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, cả trái đất như ngừng quay, Jisoo tựa núi băng ngàn năm, ấy vậy mà khi gặp nàng, lại tan chảy như nước suối. Ánh mắt trùng xuống, ôn hoà dịu dàng. Jennie cơ hồ đứng chôn chân tại chỗ, chân tay bủn rủn, cố nén nước mắt, tại sao, tại sao lại nhớ cô thế này?

Đôi mắt cô sâu thẳm, như chứa đựng cả biển tình, thanh âm nhàn nhạt tựa gió thoảng, tựa mây trôi:

- Jennie, theo tôi trở về! Tôi thực sự rất nhớ em..




















Chap trước ít vote quá mọi người ạ😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro