Chap 53: Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau, Jennie cơ hồ tỉnh lại, đôi mắt trong vắt kém sắc sảo lảo đảo đê mê lướt qua một vòng, dường như cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Jisoo đang đứng bên cửa sổ, bao nhiêu muộn phiền cứ thế qua đi, nàng nhớ cô, trong hôn mê cũng nhớ cô. Theo phản xạ, nàng đưa tay rờ lên bụng...trống không...phẳng lì...không phải chứ!

Jennie mắt như mất hồn, từng đợt run rẩy trào dâng, cổ họng khô khan bỏng rát, sờ qua sờ lại, mong rằng đó chỉ là ảo giác, mong sao chỉ là một giấc mơ chưa bừng tỉnh. Jisoo nghe thấy động tĩnh, quay ngoắt người lại, đập vào mắt cô là động thái đáng thương yếu ớt của nàng...cảm thấy có lỗi, cô lặng thinh, không nói nên lời, chôn chân tại chỗ, đứng như trời trồng.

Jennie bắt gặp ánh mắt cô, liền ủy khuất rưng rưng, mắt ươn ướt, đỏ hoe, trực khóc. Jisoo bối rối, tiến lại chỗ nàng. Nàng giọng run run, đôi mày nhăn nhúm, phong thái mê người cũng thay vào cảm giác bức bối, đánh gục lí trí vốn kiên cường của cô.

- Jisoo...là lỗi của em, đáng ra em nên nghe chị, Jisoo...

Nàng ôm lấy mặt, khóc nấc lên, đau đớn tràn lan, in thẫm vào trái tim nàng sự giằng xé đau đến tái da tái thịt. Jisoo quặn lòng, ôm lấy nàng, hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi violet, dịu dàng an ủi:

- Jennie, thế giới này có vô vàn cạm bẫy và khó khăn, chúng ta cần học cách làm quen với những thứ đã mất đi!

Jennie khuôn mặt diễm lệ chan chứa nước mắt, mắt long lanh ngước lên, nghẹn ngào đáp, dường như có chút đau lòng:

- Chị nói vậy là sao chứ? Mất con đau đến thế, chả lẽ một lúc nào đó chị cũng sẽ rời đi?

Jisoo nuốt nước mắt lại vào trong, nghĩ tới chuyện chỉ còn 3 ngày nữa cô phải xa nàng, sứ mệnh mãi mãi biến mất, cô lại sợ hãi, không còn muốn nghĩ ngợi, cô im lặng, nghèn nghẹn, cảm xúc tắc nghẽn, không nói nên lời. Jennie nói trong tiếng khóc:

- Jisoo, chị nói gì đi chứ...

Cô không kìm được nữa, cảm xúc kìm nén đến vỡ tung, mi mắt nhắm nghiền, thở hắt, lặng lẽ rơi lệ, ôm lấy nàng, quyết không buông...

- Tôi khômg biết Jennie à, tôi không biết....

Jennie ôm lấy mặt cô, biểu cảm tắc nghẽn đỏ bừng hai cánh mũi, đến từng đường nét sao cũng bi thương đến thế, sắc mặt tươi thêm nhợt nhạt, chiếc sơ mi cũng vương chút máu, bung vài đường chỉ, có lẽ đã trải qua một điều gì đó, cạnh tranh mạnh mẽ lắm. Nàng mủi lòng, nuốt đau buồn lại cuống họng, sụt sùi nói:

- Jisoo, hứa với em, chị sẽ mãi ở bên em, em
cần chị, cuộc sống em cần chị, cả đời em cần chị, thiếu chị, em không thiết thêm thứ gì, nhạt nhẽo lắm Jisoo. Hứa với em, được không?

Đối diện với sự chân thành đến đáng thương của nàng, tâm cơ cô chết lặng, trí óc rối bù lên, tai ù đi, cô không biết nên nói gì, bởi lẽ, cô chẳng thể hứa, cô chẳng thể thực hiện, từ trước tới nay, có lẽ là lần đầu tiên cô từ chối nàng:

- Tôi yêu em, không phải, mà là thương em, vô cùng thương, nhưng mà, tôi không thể hứa trước được điều gì...

Jennie ánh mắt trùng xuống, tin tưởng và hi vọng mất đi, nàng né tránh cử chỉ của cô, bịt tai lại, thu người trong chăn, giọng nói nhỏ dần:

- Em...chị ra ngoài, em muốn ở một mình.

Nàng không biết Jisoo đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy một Jisoo khác xa so với trước đây, bao nhiêu suy nghĩ ùa về, cô chả lẽ chán ghét nàng? Cô vì đứa con mà bỏ nàng?

Jisoo nước mắt đẫm mi hoen, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, là muốn đem nàng đến tận cùng hạnh phúc nhưng có lẽ chẳng thể. Nhìn nàng một chút, lặng lẽ rời đi...

Đứng trên sân thượng bệnh viện, cô châm một điếu thuốc, khói thuốc cay xè, nặng nề như tâm trạng cô lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, là Lisa gọi tới. Jisoo giọng trầm thấp, lên tiếng:

- Ừ?

-"Cậu còn 4 ngày bên Jennie..."

Giọng Lisa cũng chan chứa u sầu, cô ấy thở dài, Jisoo cảm nhận được, nhàn nhạt đáp:

- Tôi biết...

-"Jennie bình phục rất nhanh, đến tôi còn không tin nổi, có lẽ ngày mai có thể đi lại, cô ấy không phải phẫu thuật, có lẽ máu từ tử cung ra nhiều quá nên mới ngất đi, may mà tên lái xe còn chút lương tâm."

Jisoo chỉ ừm một tiếng, Lisa lại hỏi:

-"Cậu có định đưa cô ấy đi đâu chứ?"

Jisoo rầu rĩ rít một hơi thuốc, đã lâu lắm rồi mới hút lại, cô cai là vì sức khoẻ của nàng, giờ hút lại, có chút không quen.

- Chỉ cần cô ấy muốn, có bay lên trời hoặc xuống tận đáy đại dương tôi cũng lập tức đồng ý.

-"Cậu vẫn chưa bỏ thuốc?"

- Ồ, chỉ một điếu...tôi muốn hỏi cậu một chuyện...

-"Hửm?"

- Chuyện đăng kí kết hôn?

Lisa nghĩ nghĩ một chút, lại đáp:

-"Hàn Quốc chưa có cho đăng kí kết hôn đồng giới, qua nước ngoài, bên họ thoải mái lắm, tôi và Chaeyoung kết hôn bên Úc."

Jisoo vứt tàn thuốc xuống đấy, tia lửa sót lại văng ra li ti.

- Ồ, Jennie rất thích New Zealand. Bên này cậu lo liệu công ty cho tốt, đăng kí xong, sẽ không ai dám bén mảng lại gần em ấy, tôi chết đi cũng mãn nguyện, khi luân hồi, nhớ lấy lại kí ức cho tôi, vụ bắt cóc vợ con cậu tôi vẫn ghi sổ!

-"Đồ xấu tính!"

- Jennie vẫn thường nói tôi như vậy! Cảm ơn cậu, tôi có việc!

Nói rồi, chẳng đợi Lisa lên tiếng, Jisoo không chút lưu tình mà cúp máy. Nhớ ra nàng vẫn chưa có gì bỏ bụng, vội vàng nhanh chóng đi mua cho nàng chút cháo hải sản.

Jisoo bước vào cũng là lúc Jennie đang đọc báo, bình thường nàng không có đọc mấy cái chi chít chữ, ấy vậy mà hôm nay chăm chỉ đến lạ, chỉ là cầm ngược tờ báo...

Jisoo tới bên nàng, giật lấy tờ báo, vứt đi, cúi người, mặt đối mặt với nàng:

- Tôi rất tự tin với khuôn mặt của tôi, đảm bảo xinh đẹp hơn tờ báo, tại sao không nhận được sự chú ý của em?

Jennie đẩy mặt cô ra, mắt hướng tới tô cháo thơm lừng, khẽ nuốt nước miếng, nói:

- Chắc chắn là cháo của em, em tự xúc được!

Jennie đưa ta ra, định nhận lấy khay đựng tô cháo, dù vậy nàng vẫn còn không vừa lòng, suốt từ nãy vì lời nói của Jisoo mà rơi vào trầm tư, là cô chán ghét nàng, tại sao giờ còn ló mặt vào đây cơ chứ, hừ, Jisoo giật lại khay cháo, lắc đầu, cố ý trêu chọc:

- Không được, trước khi ăn cháo hải sản chúng ta phải ăn món này trước để tráng miệng!

Jennie không vừa ý, khó chịu hỏi lại:

- Lại còn món nào nữa?

- Là cháo lưỡi!

Jennie đỏ mặt, vung chăn, chùm kín người, giận dỗi, cơ mà chỉ lộ ra đúng cái đầu. Jisoo híp mắt cười, dịu dàng dỗ dành:

- Được rồi, của em đây, ăn đi rồi sáng mai sửa soạn đồ rôi đưa em qua New Zealand!

Jennie mắt lập tức sáng rỡ, ngoan ngoãn ăn thìa cháo cô chủ động dâng tới tận miệng, rối rít hỏi:

- Đi luôn sao? Chị tính qua đó làm gì chứ?

Jisoo nghiền ngẫm đáp:

- Ừ, tôi nhờ người đặt vé rồi, với cả bụng em còn đau, lại còn giận tôi, chưa biết đi được không?

Jennie ôm lấy mặt cô, Jisoo giật mình tròn mắt, nàng vui vẻ:

- Em đi! Mà sao tự dưng qua đó?

Jisoo ánh mắt uỷ mị, hôn chóc lên môi nàng, lời nói vô cùng chân thành:

- Jennie, chúng ta đăng kí kết hôn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro