『Or』

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap truyện này thể hiện sự lom dom của Ngân, chấp nhận nghe chửi dưới mọi hình thức. Căng quá sang tuần xóa fic. Bác nào hãi quá xin đừng lướt tiếp

Vui vẻ không quạo

_oOo_

Buổi sáng với bầu không khí trong lành của Seoul lại trỗi dậy sau một đêm dài. Ánh nắng từ bên ngoài rọi vào cửa sổ, luồn qua chiếc rèm trắng mỏng manh rồi chiếu lên khuôn giường trắng tinh, nơi hai thanh niên vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt say giấc nồng

Byungchan dường như cảm nhận được một chút ánh nắng đầu ngày, theo phản xạ lay động con ngươi, đôi mắt cũng hé mở dưới lông mày đang bận nhíu chặt. Cậu ngáp một hơi dài, đảo mắt xung quanh căn phòng. Là khách sạn của bữa tiệc đêm qua. Đúng là 4 sao, quả nhiên cũng không tồi. Cậu cứ như vậy nhìn từng ngóc ngách căn phòng, rồi điểm cuối cùng chạm đến là thanh niên còn đang ngái ngủ bên cạnh.

' Ngoan ngoãn phục vụ tôi '

Byungchan giây đầu còn bận hoảng hốt, lúc sau liền nhận ra, rồi từ từ nhớ lại sự việc đêm qua. Đôi môi bất giác cười một tiếng, cậu vươn tay ra vén mái tóc lòa xòa của anh rồi lại nghịch ngợm khuôn mặt mệt mỏi của đối phương, bật một câu ' Vất vả rồi ', nhanh chóng tiến đến rải nụ hôn nhẹ lên môi anh. Han Seungwoo nhìn kì thực mệt mỏi, sắc mặt xanh xao, đêm qua có lẽ hơi quá đà, làm loạn như vậy vẫn không chịu tỉnh

Cậu cười cười, lật chiếc chăn ra rồi bước xuống giường. Uỵch một tiếng, Choi Byungchan trong một giây liền không biết trời đất mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cả thân dấy lên một trận đau dữ dội, cậu sờ tay đến phần thắt lưng, ấn nhẹ, cảm giác như bị cả khối đá nghìn tấn đè lên. Rồi thế nào lại sờ đến phía sau, cảm giác ướt ướt chạm đến ngón trỏ, Byungchan theo phản xạ đưa ra phía trước nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn thứ màu trắng đục tanh nồng trên tay, một ít vẫn còn đọng lại nơi hậu huyệt, cậu lại đưa tay ra mân mê đằng sau lỗ nhỏ, lại cảm thấy nó to bất thường, dịch ấm nóng vẫn còn đang chảy ra sàn nhà

Byungchan khóc như không khóc, tiếng hét tận sâu đáy lòng như muốn vỡ ào ra, lúc này mới nhìn xuống cơ thể lõa lồ của mình. Toàn bộ đều là dấu hôn tím đỏ, còn có nơi vương một chút máu đã khô.

" Chết tiệt... không lẽ nào.. "

' ưm '

Choi Byungchan nằm thụp xuống sàn nhà, bịt chặt miệng, từ từ nghe hơi thở đều đều của người nằm trên giường, thấy im im liền ngước mắt lên kiểm tra. Anh dậy rồi, đôi mắt anh đang nhìn lên trần nhà

" Byungchanie.. "

Han Seungwoo vô thức nói, đánh mắt sang bên cạnh, tay theo bản năng sờ drap giường, không còn ấm nữa. Anh vuốt vuốt mái tóc rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh, quần áo vẫn vất vưởng ở đấy, không có tí xê dịch. Choi Byungchan ở dưới này thì nín thở, bịt miệng, tự mình lê từng tí một vào gầm giường, quay người sang một bên, nhè nhẹ đưa tay ra kéo lấy chiếc quần lót kia vào, ai dè vừa kéo được quá nửa liền bị khựng lại, giây tiếp theo chiếc quần biến mất khỏi tầm tay, thay vào đó là khuôn mặt không thể nào đắc ý hơn của Han Seungwoo. Anh cứ như vậy, không một tiếng động, cúi đầu xuống nhìn gầm, kết quả lại khiến Choi Byungchan một phen hoảng hồn khóc thét

" Cậu làm gì dưới này vậy? "

" Chào buổi sáng"

Han Seungwoo cứ vô tư như vậy mà hỏi, khiến Choi Byungchan một mực tức giận

" Không phải chúng ta đều như này sao? "

Bằng một cách thông minh nhất - theo Byungchan, cậu lại càng tỏ ra vô tư với vẻ ngoài lõa lồ này. Han Seungwoo cười nhẹ nhìn cậu - thằng bé ngốc. Anh đã thức dậy từ sớm, cốt chỉ muốn xem phản ứng của cậu

" Ra ngoài đi, tôi cho cậu thứ này "

Anh nói, giây tiếp theo kéo lê lệt con người từ trong ra. Byungchan day day cổ tay vừa bị ma sát trên sàn, nhanh chóng kéo chăn trùm kín người

" Có gì cũng nhìn hết rồi, cậu có muốn xem ảnh không? "

Choi Byungchan lúc này trợn mắt lên nhìn anh. Han Seungwoo mở máy điện thoại lên rồi ném ra trước mặt cậu. Không phải hình ảnh, mà lại là một đoạn băng ghi âm

" ' Ngoan ngoãn phục vụ tôi '

' nóng..a.. '

' Byung.. Byungchan muốn nằm dưới..ưm.. '

' Mau đến.. thỏa mãn Byungchan.. '

' Thật lớn.. ô ưm.. thật thích '

' Tiếp .. ân.. Bảo bối muốn nữa.. ' "

Choi Byungchan sống hơn hai chục tuổi đời cảm thấy bản thân mình thực sự quá kiên nhẫn khi nghe đến gần nửa đoạn ghi âm. Cả người cậu dần nóng rực, chui lọt thỏm vào trong chăn, chỉ tiếc rằng chỗ này không có hố, bằng không cậu thề rằng sẽ không bao giờ chui lên nữa

" TẮT NÓ ĐI!! "

Han Seungwoo nhếch một bên mép, tạm dừng file lại, tiến đến giật chiếc chăn ra, đẩy cậu nằm sấp xuống giường

" Thế nào? Không ngờ được rằng bản thân lại nằm dưới tôi chứ gì? "

" Câm miệng! "

" Tôi phục vụ tốt chứ? Nghe cậu rên sướng thế còn gì? "

Mỗi câu nói là khoảng cách hai người lại rút ngắn một khoảng, đến khi hai sống mũi cao chạm vào nhau, Byungchan mới có phản xạ đẩy anh ra

" Han Seungwoo tôi cảnh cáo cậu, mau xóa chúng đi cho tôi! "

" Được, tôi xóa "

Choi Byungchan thở phào nhẹ nhõm vài giây, nhận lấy chiếc điện thoại của anh, vào đủ loại file trong điện thoại, xác nhận đã xóa hết đi mới chịu ổn định tinh thần

" Tôi đã gửi nó qua cho cậu, thích có thể nghe lại " .

" Yahh "

Choi Byungchan phải nói là khóc thét, ai đâu biết rằng Han Seungwoo ngoài mặt giả nhân giả nghĩa hiền hiền lành lành, đến giây phút như này mới chịu lộ rõ bản chất thủ đoạn, thời gian sau này chắc chắn sẽ không chịu để cậu sống yên

" Sao hả? Đêm qua chưa đủ thỏa mãn cậu sao? "

Seungwoo lại một lần nữa đè cậu xuống giường, tay miết dọc rồi sục thằng bé còn chưa được bảo hộ của cậu. Byungchan mới đầu ngày còn chưa kịp thích ứng, dây thần kinh cảm xúc liền kích thích, cả người cựa quậy, nhưng không phản kháng

Cậu không chịu được nữa, nhanh chóng hét lên một tiếng, lại tràn ra tay anh. Byungchan đen mặt quay đi, Han Seungwoo tay lau sạch quanh nó rồi đưa lên liếm láp bàn tay của mình như một bữa sáng đầu ngày trước sự ngạc nhiên của cậu

" Đủ chưa? Cần thêm không? "

Choi Byungchan bùng nổ hết notron thần kinh, đạp người anh ra nhưng không thành, lại chỉ biết nằm im cựa quậy, miệng không ngừng chửi thề

" Ngoan, mau vào vệ sinh "

Han Seungwoo đổi sang mode ôn nhu. Anh đứng dậy chờ cậu, lại thấy Choi Byungchan mất hết sức sống ỉu xìu một góc giường

" Khỏi cần, cậu vào trước đi "

Han Seungwoo cũng chẳng động vào người cậu, cứ thế đi đến lấy bộ quần áo còn nằm dưới sàn để bên cạnh cậu rồi bản thân quay vào phòng vệ sinh

Choi Byungchan ngoài này chậm rãi nghe dòng nước chảy đều đều một lúc lâu mới chịu đem thân xác kiệt quệ này ngồi dậy, mò đến chiếc điện thoại của mình rồi bật lên. Một file gửi đến từ tài khoản KakaoTalk của Han Seungwoo. Đúng như lời anh nói, một file ghi âm hàng trăm MB được gửi vào, cộng thêm bộ ảnh say xỉn của cậu đêm qua, cũng thật may là những tấm ảnh được chụp với bộ quần áo còn nguyên trên người, bằng không Byungchan nhất quyết sẽ khóa luôn tài khoản đầy mục đen tối này đi

Byungchan nhân lúc người kia còn chưa ra ngoài, vội vã mặc đồ rồi đứng dậy, ngán ngẩm bóp bóp bên thắt lưng đang đau điếng kia rồi ra ngoài, đến cuối vẫn không quên để lại lời nhắn tạm biệt một cách đầy tức giận với anh

Em đi đổi tên fic đây 🤦 em tin chắc rằng mọi người sẽ chửi em lom dom sau khi đọc fic này mà 🤦

Xin lỗi nhưng vụ lật kèo tôi vẫn chưa sẵn sàng, một sản phẩm hoàn hảo ra lò khi nào Byungchan có sicula nha, còn giờ thì phải mong Byungchan giữ gìn long thể nhiều rồi 🥺

Chap này viết vội trong đêm nên câu từ hơi lủng củng tí, mọi người đọc tạm

#vote
#follow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro