[Chuyển ver] Đàn ghi-ta của gã họ Kim (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sau lần trò chuyện ngắn ngủi hôm đó em và gã như tiến gần thêm một bước. Mùa đông năm ấy tuyết rơi nhiều, phủ lên cả thành phố Moscow một màu trắng xoá. Sáng sớm, Kim Taehyung khoác lên người chiếc áo măng tô màu đen đã đôi ba chỗ rách, mở cửa dự định ra ngoài như thường lệ. Chợt một cánh tay kéo gã lại, em ngượng ngùng nhìn gã, cất giọng năn nỉ.

"Nếu anh không phiền thì hôm nay cho tôi đi cùng được không? Tôi muốn ra ngoài."

Gã nhìn em một lúc, chớp chớp đôi mắt màu nâu hẹp dài, khẽ gật đầu.

"Ừm."

Đường phố nước Nga vào những ngày đông càng thêm cổ kính, trung tâm thành phố cách rất xa khu ổ chuột mà họ ở, phải đi bộ gần trưa mới tới nơi. Em đi cùng gã, vì mải mê ngắm nhìn cảnh vật mà hay tụt lại phía sau. Kim Taehyung thường quay đầu nhìn người nhỏ hơn, gã đi về phía em, bắt lấy cánh tay đang buông thõng của em mà kéo đi.

"Cẩn thận bị lạc!"

Cả hai rẽ vào một con hẻm nhỏ, bước chân vào một tiệm cafe sang trọng khiến Jungkook bất ngờ, em kéo tay gã, giọng hốt hoảng.

"Này, anh có tiền trả không đấy? Hay anh định đem tôi đi bán vậy?"

Taehyung liếc mắt nhìn em, gã ghé vào tai em thì thầm.

"Em nghĩ tôi sẽ được bao nhiêu sau khi bán em đi? Đủ để tôi đánh đổi nhân tính của bản thân mà an nhàn cả đời không?"

Jungkook ngây người. Taehyung lại tiếp tục.

"Nhưng hãy nhìn biểu cảm của chủ quán kìa, chắc là không được rồi. Vậy nên đừng nói những chuyện xa vời như thế nữa."

Em lập tức bĩu môi, ý gã là gì khi nói như thế? Chẳng lẽ em còn không bằng một ly cafe mà gã mua?

Họ ngồi xuống bên chiếc bàn gần cửa sổ, ngắm nhìn phố phường qua ô cửa kính dày đắt tiền. Jungkook nhấp một ngụm sữa chuối, tò mò nhìn gã.

"Anh nói thật đi, anh là con nhà tư bản đúng không? Vì muốn tìm cảm giác mới lạ để sáng tác nên mới chui vô khu ổ chuột đó ở để lấy cảm hứng hả?"

Gã nhíu mày nhìn em, khẽ thở dài. Bàn tay khuấy đều ly cafe tối màu.

"Tôi đã bảo em đừng nói nhảm nữa."

Jungkook nhảy dựng lên, bản tính em hiền nhưng em cũng biết phản bác đấy nhé.

"Tôi không nói nhảm, nếu ngày nào anh cũng vào đây thì có bán cả khu trọ của mụ Merlin cũng không có tiền mà sống đâu."

Gã bật cười trước vẻ đáng yêu lẫn chút ngây thơ của người nọ. Taehyung khẽ đưa tay búng lên vầng trán kia một cái.

"Tôi không đến đây để chơi đâu."

Sau một buổi chờ đợi, tiếng leng keng từ chiếc chuông bạc treo trước cửa tiệm vang lên thu hút sự chú ý của gã. Một người thiếu niên trạc tuổi em bước đến trước ngay bàn họ đang ngồi, niềm nở tươi cười chào hỏi.

"Xin lỗi đã để anh phải đợi, hôm nay tôi hơi nhiều việc."

Taehyung không câu nệ gì nhiều, trực tiếp mời người kia ngồi xuống, gã lấy từ trong túi áo khoác ra một xấp giấy. Trên mặt giấy vàng đầy rẫy những ký tự nốt nhạc, khóa son, nhịp phách và có cả lời bài hát cho từng bản. Gã chính là đang bán những bản nhạc của mình đi.

Người thiếu niên kia là một danh ca trẻ tuổi, anh ta mua những bản nhạc hay từ các nhạc sĩ khắp nơi trên đất nước này để hát và biểu diễn cho các nhà hát lớn. Jungkook không am hiểu nhiều về âm nhạc nên không biết gì về ngành nghề này, em chỉ ngồi đó uống sữa và chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện.

Jungkook nhìn vào xấp tiền giấy ở trên bàn, lại nhìn vào chỗ bản nhạc mà gã đã thức hằng đêm để viết. Em biết một người nhạc sĩ khi viết nhạc sẽ đặt tâm huyết vào đó rất nhiều, nhìn những đứa con tinh thần cho chính mình tạo ra phải đem bán đi, đổi lấy một số tiền để sống thì gã sẽ cảm thấy như thế nào, gã có luyến tiếc hay không?

Âm nhạc là cả cuộc đời của Taehyung, và cây đàn ghi-ta chính là cả gia tài mà gã có.

Cả hai rời tiệm khi trời đã xế chiều, đường phố bắt đầu thắp lên những ánh đèn đầu tiên. Mùa đông đến nghĩa là mùa của Giáng Sinh cũng đến, các cửa hiệu đã trang trí xong từ trước, phủ khắp nẻo đường những màu sắc rực rỡ của ánh đèn neon. Giữa quảng trường Đỏ của thành phố, một cây thông Noel cỡ lớn tưởng như cao chọc trời được khoác lên mình đủ thứ đồ trang trí, thắp sáng cả một khu vực quảng trường rộng lớn. Trên nền trời trắng toát bắt đầu rơi xuống từng bông tuyết trắng muốt đầu tiên, hoá ra hôm nay có tuyết rơi vào buổi chiều.

Taehyung dẫn Jungkook vào một tiệm nhạc cụ cũ, gã lấy một ít từ số tiền đã trao đổi ban nãy để mua thứ gì đó kì lạ nhỏ nhỏ, gã bảo đó là thứ cho cây ghi-ta của mình. Jungkook nhìn quanh cửa hàng, có một khu trưng bày đồ lưu niệm mà chủ tiệm bán thêm cho mùa đông. Em thích thú nhìn con lật đật hình người tuyết đang lắc lư trên kệ, lại lấy ngón tay nhỏ xíu của mình chọt vào cho nó đung đưa.

"Gì đây?"

Gã đứng ngay sau lưng em, nhìn vào cái thứ đồ chơi dành cho con nít kia đang khiến một thiếu niên như em thích thú tới cười tít cả mắt.

"Lật đật đấy, dễ thương không?"

Em cầm món đồ chơi lên đưa tới trước mặt gã, Taehyung nheo mắt nhìn vào vật thể trên tay Jungkook, gật gù.

"Tôi thích nó."

"Thật hả?"

Gã cười cười, buông một câu như gáo nước lạnh tạt vào mặt em.

"Ừ, vì nhìn mặt nó ngố."

Taehyung đặt con lật đật về chỗ cũ rồi kéo tay Jungkook ra khỏi tiệm.

"Về thôi, chúng ta không có tiền mua nó đâu."

Kì thực gã không nhìn ra nó dễ thương ở điểm nào, và càng tò mò hơn vì sao món đồ chơi trẻ con đó lại có thể thu hút được một thiếu niên như em.

Jungkook rút bàn tay nhỏ bé đang được bàn tay to lớn của Taehyung bao trọn, em ngoái đầu nhìn vào con lật đật qua lớp cửa kính trong suốt, chẹp miệng.

"Ai nói là tôi sẽ mua đâu, tôi làm gì có tiền."

Những ngày gần đây Jungkook đã tìm được một công việc vẽ tranh cho các cửa hiệu và tiệm cafe, thu nhập tùy lúc chứ cũng không dư giả gì. Em chỉ dành tiền để trả phí trọ và một phần mua thức ăn, và thế là hết. Gã nhìn theo tầm mắt của em, món đồ chơi kì lạ kia vẫn lắc lư trên kệ chờ một vị khách nào đó tới mua về.

"Em thích nó à?"

Jungkook trong vô thức khẽ cười, em cúi gằm mặt, chân đá đá hòn sỏi ven đường mà thú nhận.

"Kì thực, từ khi mất gia đình tôi chưa bao giờ tự mua cho bản thân thứ gì mà mình thích cả. Tôi nghèo mà, cái ăn còn chẳng có nữa cơ."

Đột nhiên nhắc đến gia đình, em lại thấy buồn. Khi còn bé mẹ em vẫn hay đan cho em vài chiếc áo, chiếc khăn để giữ ấm vào mùa đông. Cha em vào đêm Giáng Sinh sẽ mua về chút thức ăn ngon, một mùa Giáng Sinh ấm cúng sẽ tới như thế. Nhưng quá khứ đã lấy đi tất cả, dần mờ đi từng kí ức theo thời gian. Taehyung nhìn em đứng đơ ra một lúc, gã đưa tay đặt lên đầu em, phủi đi từng bông tuyết trắng đang vương trên mái tóc đen tuyền.

"Về thôi."

Gã kéo tay em, tự nhiên cho vào trong túi áo của mình để giữ ấm, vì em không mang bao tay. Taehyung chợt cảm thấy thương người con trai này, dù em chưa bao giờ tâm sự điều gì với gã nhưng chỉ cần nhìn qua là gã biết em cũng đã khổ sở rất nhiều. Vào đêm đầu tiên khi gã dẫn em về, như thường lệ gã sẽ chơi một bản hoà tấu vào mỗi tối. Khi Taehyung bước xuống khỏi căn gác, gã thấy em ngồi khóc trước hiên nhà, không thảm thiết mà lặng lẽ tới đáng thương. Sau vài ngày, gã nhận ra tiếng đàn từ cây ghi-ta của mình khiến em dễ chịu, nên gã thường chơi tới khi em đã ngủ. Chiếc giường duy nhất của căn trọ gã cũng nhường em, còn bản thân thì lên gác trải bạt ngủ.

Trong một thời khắc kì lạ nào đó, gã muốn ở cùng em. Đối với Taehyung thì Jungkook không cần nói bất cứ điều gì, em chỉ cần ở lại căn trọ ấy để mỗi chiều khi gã về nhà sẽ có em chờ cùng bữa cơm tối đã chuẩn bị. Hơi vụng về, nhưng ngon!

Vào cái đêm cả hai chỉ nói vỏn vẹn đôi ba câu thoại không đầu không đuôi, gã nhận ra em vẫn còn là một đứa trẻ cần được chở che hơn ai hết. Cách em an yên tựa cằm lên đầu gối, say sưa nghe tiếng đàn của gã trông như một thiên thần nhỏ. Và đêm đó là lần đầu tiên gã gảy lên một bản hoà tấu về tình yêu, một bản tình ca đẹp cho một bông hoa vừa hé nở trong lòng của gã nhạc sĩ lãng du. Taehyung nghĩ mình đã để ý đến em rồi!

•••

Không khí Giáng Sinh tràn ngập khắp mọi nơi ở Moscow, nhưng khu ổ chuột này thì không. Chẳng ai ở đây quan tâm hôm nay là ngày gì cả, họ chỉ cần ấm người no bụng là đủ. Dù vậy vào chiều hôm qua Taehyung vẫn đem về một sợi dây đèn nhiều màu đã cũ treo trước hiên nhà, gã bảo mình nhặt được trong đống đồ cũ của một cửa hiệu bán đèn.

Taehyung ra ngoài sau khi xong bữa trưa, gã bảo hôm nay sẽ về trễ. Jungkook ở nhà chán nản, xế chiều lại lục lọi tủ bếp, tìm một ít thức ăn để chuẩn bị cho bữa tối. Món ăn cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có hai dĩa mì, một ít bánh mì kẹp trứng và salad rau. Đạm bạc và không hề có một miếng thịt cá nào, vì loại thức ăn đó rất đắt tiền, em chỉ được ăn vài lần lúc bé, lớn lên thì không có đủ kinh tế để mua.

Jungkook ngồi trước hiên nhà đợi Taehyung về, em nhìn ánh sáng từ dây đèn giăng trước cửa, nhấp nháy từng đợt trông rất vui mắt. Chỉ một dây đèn thôi cũng đã mang đến ánh sáng và chút không khí Giáng Sinh cho dãy trọ nhà mụ Merlin rồi.

Tiếng chuông từ một giáo đường cách đó không xa vọng lại trong không gian yên tĩnh, Taehyung vẫn chưa về, thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh. Tuyết trắng lại bắt đầu rơi, em co ro trước cửa đợi gã về trong đêm đông buốt giá. Giáng Sinh mọi năm em chỉ có một mình, nhưng năm nay em đã có một người để cùng đón chung rồi. Jungkook thừa nhận dù chỉ mới sống cùng nửa năm nhưng gã đã mang đến cho em sự an tâm, tin tưởng và ấm áp rất nhiều. Gã không phải kiểu người thích nói, nhưng mọi hành động đều từng chút lay động trái tim em.

Đồng hồ điểm chín giờ đêm, Taehyung chạy về căn trọ trong màn tuyết dày đặc. Gã nhìn thiên thần của mình đang gật gù bên hiên nhà, lại cảm thấy vui vui. Đã lâu rồi gã không còn trở về trong căn phòng tối nữa, chào đón gã không còn là một khoảng không tối màu đen kịt, mà là em.

Taehyung lay người Jungkook dậy, em lơ ngơ nhìn gã, tay khẽ đưa lên dụi mắt.

"Anh về trễ thế?"

Gã nâng người em lên, phủi hết tuyết trên mái tóc mềm.

"Xin lỗi em."

Jungkook vẫn còn lâng lâng trong cơn buồn ngủ, em vươn người, phẩy tay.

"Vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm, tôi đi nấu lại đồ ăn."

Taehyung bước vào nhà, nhìn chỗ thức ăn được bày biện đẹp mắt trên chiếc bàn gỗ đã mục, vừa thấy hạnh phúc lại vừa thấy có lỗi. Gã ngồi xuống bàn, nhìn theo em đang thao tác nhanh chóng nấu lại đồ ăn mà tủm tỉm cười. Khi xưa gã bất cần, chỉ tìm đủ mọi cách mà kiếm sống, chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân sẽ yêu. Hiện tại trải qua rồi mới biết cảm xúc khi yêu lại tuyệt vời đến thế.

Một đêm Giáng Sinh ấm áp diễn ra, bữa tối đạm bạc nhưng lại mang đến cảm giác hạnh phúc vô bờ. Trái tim rạo rực đang đập liên hồi từng nhịp trong lồng ngực của hai con người xa lạ vừa va vào nhau. Trong bữa ăn, Taehyung lấy từ trong túi áo khoác ra một hộp quà nhỏ được gói ghém cẩn thận, gã đẩy về phía em. Jungkook bất ngờ nhìn gã, hai má em phồng lên vì thức ăn bên trong.

"À ờm...lúc nãy trên đường về tôi thấy nó vẫn còn ở đó, nghĩ có lẽ em sẽ thích nên tôi mua."

Jungkook mở to mắt, em bất ngờ nhìn vào khuôn mặt ngại ngùng đang bao biện của gã, tay nhanh chóng mở gói quà lấy ra một con lật đật nhỏ xíu. Món đồ chơi lần này khác lúc trước, trên cổ nó còn có thêm một cái chuông nhỏ, mỗi lần lắc lư sẽ kêu leng keng nghe rất vui tai. Jungkook cười tít mắt, đôi mắt to tròn xinh đẹp vẽ lên một đường cong hoàn mỹ.

"Cảm ơn anh, tôi thích nó lắm."

Gã đã bao giờ nói rằng em cười rất đẹp chưa. Ngũ quan của em gã phải công nhận là vô cùng hoàn hảo, trông chúng dễ nhìn và dễ thương như một chú thỏ con. Mỗi khi cười đôi mắt kia sẽ cong lại, hàm răng trắng để lộ ra hai chiếc răng thỏ sau cánh môi hồng lại càng thêm đáng yêu. Taehyung như say trong nụ cười rạng rỡ đó, gã thích nhìn thấy em cười, vì em vui thì gã cũng sẽ vui.

Sau bữa tối gã lại ôm cây đàn ghi-ta ra gảy, hôm nay gã chơi một bản Thánh ca của ngày Giáng Sinh. Giai điệu du dương khiến không gian đột nhiên trở nên lãng mạn tới bất ngờ. Jungkook ngồi một bên nhìn gã đàn, lại hỏi.

"Sao anh lại thích chơi đàn thế?"

Taehyung nhìn em, nhẹ nhàng đáp.

"Vì những muộn phiền đều tan biến hết mỗi khi tôi đánh đàn, tôi thích âm thanh của nó. Chẳng phải chính giai điệu này đã đưa em vào giấc ngủ ngon mỗi đêm sao?"

Jungkook gật gù, em công nhận điều đó. Dù em đã từng nghe qua tiếng đàn ghi-ta nhưng âm thanh do gã gảy lên như thôi miên em vậy. Không phải em thích âm điệu của ghi-ta mà là em thích gã gảy lên giai điệu ấy cho em nghe.

Taehyung nhìn người nhỏ hơn đang gật gù, có lẽ em đã buồn ngủ. Gã ngừng gảy đàn, đưa tay vén vài lọn tóc loà xoà chưa kịp cắt trên gương mặt thanh thoát của em. Sự đụng chạm cùng tiếng ghi-ta vừa dứt khiến em phải hé mắt ra nhìn gã. Taehyung nhìn vào đôi mắt mơ màng của em, gã nhìn vào làn môi hồng hào tựa những cánh anh đào kia, như có mị lực mà hôn lấy. Jungkook biết gã có tình cảm với em, em cũng chẳng ngần ngại mà đáp lại. Nụ hôn tuy vụng về nhưng chứa đựng đầy ắp thứ tình cảm trân quý đặt vào trong đó. Giáng Sinh năm nay Chúa đã tặng gã một món quà quý giá, một thiên thần đã đến bên đời gã trong khoảng thời gian tăm tối nhất. Gã sẽ trân trọng em, yêu thương em, thay cả thế giới ngoài kia để trở thành thế giới của em.

Taehyung là người cầu tiến trong công việc, nhưng lại là người an phận trong cuộc sống. Gã chưa bao giờ ao ước có nhà cao cửa rộng, đối với gã nhà cũng chỉ là nơi để sinh hoạt, vì gã chỉ có một mình. Hiện tại lại khác, vì đã có thêm một mảnh ghép, có thêm một người bạn đời kề bên nên gã muốn lo cho em một cuộc sống tốt hơn. Taehyung chăm chỉ miệt mài trên gác xép cả ngày lẫn đêm để sáng tác, gã muốn kiếm thêm thu nhập và nhanh chóng tìm một chỗ ở mới tốt hơn cho cả hai.

Hai năm sau...

Một buổi chiều thu tháng tám, Taehyung hớn hở chạy về nhà. Vừa đến nơi, gã đã chạy xộc vào trong ôm chầm lấy em. Giọng điệu gã vui mừng, gấp gáp thuật lại cho em nghe từng lời đứt quãng.

"Jungkook à, anh đã tìm được một căn hộ nhỏ ở gần thành phố rồi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không phải ở trong cái xó này nữa."

Em nhìn từng lớp mồ hôi đang nhễ nhại trên gương mặt gã, nhìn nụ cười vui mừng của gã khi lo được cho em khiến em chỉ muốn khóc. Trước đây khi Taehyung nhắc đến vấn đề này Jungkook đã có ý gạt đi, em không muốn gã phải gánh vác quá nhiều. Đối với Jeon Jungkook, chỉ cần có Kim Taehyung thì ở đâu cũng hạnh phúc cả thôi. Em ôm chầm lấy gã, thút thít mà khóc, nước mắt tèm lem ướt đẫm một bên vai chiếc áo sơ mi sờn cũ mà gã đang mặc. Taehyung vòng tay qua người Jungkook siết lấy, ôn nhu dỗ dành người trong lòng.

"Ngốc, sao lại khóc rồi? Anh lo được cho em mà, anh có thể cho em được nhiều thứ hơn thế nữa mà, chỉ cần em ở bên anh thôi."

Em lau nước mắt, bật cười nhìn gã đang thốt ra từng lời dỗ dành ngọt ngào tới sến sẩm. Bạn đời của em từ khi nào đã không còn ngại bày tỏ tình cảm nữa rồi. Jungkook cảm thấy biết ơn khi thế giới này không quá tàn nhẫn với mình, thượng đế mang đi cha mẹ của em nhưng lại ban cho em một Kim Taehyung để dựa vào. Dù gã đến với em hơi trễ nhưng lại đến ngay lúc em cần nhất.

•••

Nhiều năm về sau khi cả hai đã không còn trẻ, hôm ấy mưa lớn, vẫn là cơn giông gào thét như ngày đầu tiên em gặp gã. Trên chiếc giường êm ái trong phòng bệnh, em đưa đôi tay đã đầy nếp nhăn đặt lên bàn tay đã sạm đi đang run lên của gã. Giọng em đã không còn trong trẻo như thuở đôi mươi, em nhìn gã cười hiền.

"Taehyung này, anh có còn nhớ bài hát đầu tiên anh đã đàn vào ngày đầu tiên mang em về căn trọ là gì không?"

Gã cúi gằm mặt, ngăn không cho giọt nước mắt đang cố kìm nén rơi xuống. Chất giọng của người đàn ông một đời hết mình vì tình yêu ngay thời khắc này chợt lạc hẳn đi. Gã gật đầu.

"Là Kiss The Rain."

Jungkook vẫn ngây ngô cười, gã từng thích nụ cười của em nhưng không phải là lúc này. Phải chăng em cứ khóc đi, gã sẽ khóc cùng em. Hay em cứ buồn bã đi, gã sẽ ở bên an ủi. Xin em đừng cười vô tư như vậy, gã đau lòng lắm. Em nhìn qua cây đàn ghi-ta đã cũ nát bên giường bệnh, họ đã có một thời niên thiếu khổ sở, nhưng thời niên thiếu đó đã đẹp biết bao khi cả hai gặp được nhau. Một kiếp người lận đận long đong lại có thể cùng nhau hạnh phúc mà vượt qua như vậy đã là quá tốt rồi. Em vuốt ve gương mặt đã hóp lại vì mất ăn mất ngủ của gã, lại khẽ cười.

"Taehyung này, cảm ơn anh đã vì em mà làm nhiều điều như thế. Em thực sự rất biết ơn khi anh xuất hiện trong cuộc đời em."

Một cơn ho kéo đến ngay sau đó, Taehyung hốt hoảng ôm chầm lấy Jungkook mà vỗ về. Gã không còn kìm được nước mắt nữa rồi.

"Đừng nói nữa Jungkook à, em đừng nói gì nữa. Hãy nghỉ ngơi đi, em phải khoẻ lại mới được. Anh ở đây với em nên em phải ở lại với anh có được không?"

Em nằm trong vòng tay gã, lại vuốt ve tấm lưng vững chãi đã vô số lần tựa vào. Em...đã tới giới hạn của cuộc đời rồi.

"Nhìn em bây giờ chắc là xấu xí lắm."

Gã siết chặt lấy cơ thể gầy gò của người bên dưới, giọng nghẹn lại, cố gắng an ủi lấy em.

"Em vẫn rất đáng yêu mà."

Jungkook tìm tới bờ môi của gã mà hôn lên, dù chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng vì em không thể gượng nổi nếu phải hôn sâu. Họ không thể hiện tình cảm quá sâu đậm, nhưng vẫn đủ để hiểu rõ được ý nghĩ của đối phương. Ngày đó, khi Taehyung và Jungkook chính thức về căn nhà mới sống, gã đã tặng em một cặp nhẫn đôi. Không cần lễ lộc, không cần nghi thức cầu kì gì cả, cứ thế cùng nhau an yên cho tới ngày hôm nay.

"Taehyung à, em nhớ bản nhạc ấy quá. Anh đàn cho em nghe được không?"

Gã thẫn thờ nhìn em, rồi gã lại khóc, gã khóc như một đứa trẻ sắp mất đi tất cả mọi thứ. Jungkook cũng lặng lẽ rơi nước mắt, em đau xót khi nhìn bạn đời của mình đang vì em mà đấu tranh với sinh tử. Gã cố gắng giữ em lại, nhưng không thể thắng nổi guồng quay của đời người. Taehyung như người mất hồn cầm lấy cây ghi-ta ngay bên cạnh, đặt em nằm ngay ngắn trên giường rồi ngồi kế bên bắt đầu gảy đàn, âm thanh vang lên được vài nốt thì dừng lại.

"Em thích nghe anh chơi đàn lắm, vì nó khiến em dễ ngủ. Hì."

Em cười buồn nhìn gã, vòng tay qua eo gã ôm chặt.

"Anh đàn đi, đàn bài hát vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy, em muốn nghe."

Taehyung cắn chặt môi, gã bắt đầu gảy lên giai điệu của ca khúc Kiss The Rain. Cây đàn đã nhuốm màu của kí ức mang theo âm điệu ngày xưa cũ quay trở về. Tiếng đàn pha với tiếng mưa vồn vã như hoà làm một, gột rửa tất thảy đoạn thanh xuân đã đến ngày chấm dứt. Bàn tay siết chặt lấy eo gã từ khi nào đã chẳng còn hơi ấm, buông thõng xuống giường. Giai điệu Kiss The Rain vẫn văng vẳng đều đều trong mưa, hoà lẫn tiếng than khóc của một người đàn ông đã đi tới ngưỡng cuối cùng của cuộc đời.

"Đã hứa sẽ mãi ở bên nhau mà Jungkook, sao em lại bỏ đi trước như thế? Em nói anh phải làm sao bây giờ?"

Trong đêm mưa dai dẳng của thủ đô nước Nga cổ kính năm ấy, cả thành phố về khuya đã trở nên náo loạn khi xuất hiện một cột lửa bốc cao từ toà nhà A của bệnh viện trung tâm. Ngọn lửa trong cơn mưa lớn vẫn mạnh mẽ cháy lên từng đợt không cách nào dập tắt. Giữa không gian tĩnh lặng của gió rít, người ta nghe được tiếng đàn ghi-ta văng vẳng trong không gian. Giai điệu Kiss The Rain buồn bã, tiếc nuối cho một mối tình và kiếp người đã đến hồi kết thúc.

"Jungkook à, chờ anh với nhé, được không?"

.End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro