Chương 10: Nên nghe lời một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại phòng, Kim Thái Hanh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lông mày căng thẳng, trong lòng có chút tức giận.

Vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Điền Chính Quốc đỏ hoe, nhưng lại cắn răng không nói. Từ sau khi đến đây đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, chỉ có chuyện này là mềm không được, cứng không xong.
Kim Thái Hanh trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó nhớ đến phản ứng của Điền Chính Quốc khi cô Nhiễm bước vào, rõ ràng cậu đang sợ hãi điều gì đó.

Cô Nhiễm vẫn là giáo viên chủ nhiệm của Điền Chính Quốc, hắn chưa bao giờ nghe nói đứa nhỏ sợ cô ấy, tựa hồ chỉ còn lại một khả năng... Có thể cậu sợ quang tử thương trên tay cô ấy.

Kim Thái Hanh lấy khẩu súng từ thắt lưng ra, nương theo ánh trăng mà miêu tả đường nét thân súng bóng loáng.

Là một loại vũ khí mới trong thời đại tinh tế, quang tử thương có bề ngoài khéo léo, tinh xảo, không giống vũ khí quân sự mà chỉ tựa như một vật trang trí trong gia đình. Những người chưa từng thấy sức mạnh của nó, dù là một đứa trẻ ba tuổi cũng hiếm khi sợ hãi quang tử thương. Hơn nữa, để đảm bảo an toàn cho việc giảng dạy, các giáo viên đều sử dụng súng mô hình, hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương nào.

Dưới ánh trăng, khẩu quang tử thương nhỏ sáng lấp lánh ánh kim loại.

Kim Thái Hanh trầm mặc một lúc, sau đó yên lặng thu hồi vũ khí, kết nối với máy truyền tin của người phụ trách trong quân đoàn.

Máy truyền tin nhanh chóng được kết nối, Kim Thái Hanh nói gì đó, âm thanh của người đối diện có vẻ rất kinh ngạc.

Ngày hôm sau, khi Điền Chính Quốc rời giường, Kim Thái Hanh hiếm khi không rời đi mà là ngồi ở bàn ăn đọc báo, cậu sửng sốt một chút, vừa định quay đầu rời đi liền bị Kim  Thái Hanh gọi lại.

"Chính Quốc" Kim Thái Hanh cảm thấy rõ ràng đứa nhỏ đang trốn tránh hắn

"Lại đây."

Cậu bước tới bên cạnh Kim Thái Hanh, vẫn cúi đầu.

Hắn khẽ thở dài, giọng điệu chậm lại một chút: "Còn đau không?"

"Hả?"

Điền Chính Quốc nhất thời không phản ứng được hắn đang nói cái gì, lúng túng đứng tại chỗ, Kim Thái Hanh trực tiếp duỗi tay kéo tay cậu lên: "Trên tay, hôm qua bị tôi đánh, còn đau không?"

Lòng bàn tay tiếp xúc với ánh sáng, Điền Chính Quốc trong tiềm thức muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt, không thể động đậy, cậu có chút biệt nữu đứng tại chỗ lắc đầu: "Không đau."

Chỉ là lòng bàn tay vẫn sưng đỏ không thể lừa được người ta.

Kim Thái Hanh buông ra: "Vẫn không muốn nói sao?"

Mất đi sức lực khống chế, Điền Chính Quốc vội vàng giấu hai tay ở phía sau:

"Kim tiên sinh, là tôi nhất thời kích động, ngài...ngài phạt tôi đi."

"Cậu...đứa nhỏ này," Kim Thái Hanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa

"Ăn sáng trước đi."

Một bữa ăn sáng, hai người họ ăn uống hòa thuận dị thường, ai cũng không nhắc đến chuyện ngày hôm qua. Sau khi ăn xong, Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc đến trường học, đến lúc hắn đi đến cửa phòng làm việc của mình đã nhìn thấy người phụ trách của trường đã đợi ở đó rất lâu.

"Có chuyện gì vậy?" Kim Thái Hanh mở cửa, mời người ngồi xuống ghế, tiện tay bưng đến hai tách trà.

Người phụ trách nhanh chóng lấy trà, y do dự mà thận trọng nhìn Kim Thái Hanh: "Kim thượng tướng, ngài thật sự muốn đến trường để huấn luyện quang tử thương sao?"

Kim Thái Hanh nhấc chén trà trên bàn lên, xoay chén trà một vòng, nước trà màu vàng lượn tròn bên trong thành chén, trong suốt và óng ánh, khiến hắn lập tức nghĩ đến đôi mắt trong veo của đứa nhỏ kia.

Hắn im lặng một chốc: "Sao, anh không tin vào thương pháp của tôi? Tôi cũng từng tốt nghiệp chuyên ngành quang tử thương, năm đó tôi cũng đã giành chức vô địch cá nhân của Cuộc thi quang tử thương của tinh tế."

"Sao tôi lại không tin ngài chứ!" Người phụ trách nhanh chóng xua tay:

"Thực lực của ngài, tất cả người trong đế quốc đều thấy rõ như ban ngày." Kim Thái Hanh nổi tiếng với thương pháp chuẩn xác, cho dù không có giải đấu nào, nếu nói thương pháp của hắn đứng thứ hai, cũng không ai dám xưng thứ nhất.

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống: "Vậy thì có vấn đề gì?"

Hầu hết các lớp hoạt động được chia thành phần lý thuyết và phần huấn luyện thực hành, được các giáo viên khác nhau phụ trách, theo như Kim Thái Hanh được biết, lớp của Điền Chính Quốc vẫn chưa tìm được giáo viên huấn luyện quang tử thương nào phù hợp.

"Không phải." Người phụ trách lắc đầu, có chút tò mò nhìn Kim Thái Hanh:

"Chỉ là ngài... sao đột nhiên muốn đến dạy học?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, chỉ nhàn nhạt nói: "Thật thú vị, anh không cảm thấy sao?"

Một câu này đã chặn miệng người phụ trách.

Hai tuần sau, lớp huấn luyện quang tử thương đầu tiên.

Điền Chính Quốc có chút lo sợ, cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc, chậm chạp không đến sân huấn luyện.

"Chính Quốc!" Có người đột nhiên từ phía sau vỗ vỗ lưng cậu: "Sao cậu còn chưa ra sân huấn luyện? Chúng ta cùng nhau đi."

Sau khi Điền Chính Quốc đánh nhau với người ta, cô Nhiễm đã chuyển hai người họ đi, đây là bạn cùng bàn mới của Điền Chính Quốc, tên là Lý Đông Mẫn, rất dễ làm quen, cho dù không để ý đến y, y cũng có thể tự mình nói một chuỗi dài.

Điền Chính Quốc luôn luôn không thể giải thích được mà nghĩ đến Bánh Quy ở nhà đi tới đi lui. Chuyện gì nên tới vẫn tới, Điền Chính Quốc gật đầu đi theo Lý Đông Mẫn ra khỏi phòng học. Vẻ mặt Lý Đông Mẫn tràn đầy hưng phấn, vừa đi vừa huơ tay múa chân với Điền Chính Quốc:

"Ồ, đúng rồi, cậu biết không, nghe nói khoa chúng ta đã mời một giáo viên đặc biệt trâu bò, là kiểu người có thương pháp bách phát bách trúng của tinh tế đấy."

Điền Chính Quốc không quan tâm giáo viên được mời đến là ai, chỉ muốn tìm cách thoát khỏi lớp huấn luyện thực tế này. Cậu thực sự sợ hãi quang tử thương, cậu từng tận mắt chứng kiến thấy người đó giơ súng... Điền Chính Quốc trở nên hoảng hốt, những mảnh vụn ký ức đâm vào não cậu đau đớn.

Lý Đông Mẫn bên cạnh vẫn đang nói chuyện sôi nổi, Điền Chính Quốc không tiện trực tiếp phủi đi hứng thú của y, chỉ có thể thấp giọng "Ồ" một tiếng, xem như lấp liếm cho qua. Hai người đi bộ đến sân huấn luyện, học sinh trong lớp cơ bản đều đã đến đông đủ. Nhìn thấy Điền Chính Quốc đi tới, Trác Hưng Xương không có hảo ý tiến đến bên cạnh cậu:

"Vui không? Cậu sắp gặp lại khẩu quang tử thương mà cậu thích nhất rồi."Điền Chính Quốc cúi đầu không nói chuyện, Lý Đông Mẫn đứng bên cạnh cậu trừng mắt nhìn Trác Hưng Xương:

"Cậu đừng gây chuyện nữa được không?" Trác Hưng Xương khịt mũi, ghé vào tai Điền Chính Quốc:

"Nhanh như vậy đã có người hầu nhỏ rồi? Chậc chậc, không liên quan, lát nữa tôi lại có thể thưởng thức vẻ mặt hoảng hốt của cậu trong giờ học rồi."

Bàn tay giấu dưới tay áo của Điền Chính Quốc nắm chặt thành nắm đấm, răng nghiến lại đau đớn, cậu nghĩ đến Kim Thái Hanh, liền nuốt hận vào trong.

Trác Hưng Xương còn muốn nói gì đó, nhưng gần lối vào sân tập đột nhiên náo động, động tác nhanh chóng lan ra, tiếng nói chuyện trong toàn bộ sân tập đột nhiên lớn hơn. Cô Nhiễm đang đứng bên cạnh vội vã duy trì trật tự:

"Mọi người im lặng, im lặng!"

Tuy nhiên, hiệu quả rất ít. Lý Đông Mẫn cũng hưng phấn vỗ cánh tay Điền Chính Quốc: "Ôi chao, ôi chao, vị kia đến rồi."

Sự va chạm thân thể đột ngột vẫn khiến Điền Chính Quốc có chút không quen, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa sân tập. Hắn mặc một bộ quân phục màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc và xa cách Điền Chính Quốc chưa từng thấy qua.

Cửa sân huấn luyện đóng lại, ánh nắng trên đỉnh đầu thuận thế rơi xuống, đáp trên chiếc mũ quân đội khiến cho trên khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện một cái bóng đen. Cùng lúc đó, người đàn ông nói:

"Xin chào, tôi là giáo viên thực huấn quang tử thương của các bạn. Tôi tên là Kim Thái Hanh, các bạn có thể gọi tôi là thầy Kim."

Sân tập rộng lớn bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Thật lâu sau, một cô gái ở hàng ghế đầu yếu ớt hỏi: "Ngài là Kim thượng..."

Kim Thái Hanh vô cảm ngắt lời cô: "Nơi này không nói chuyện khác, thân phận của tôi là thầy của các bạn."

Cô Nhiễm cuối cùng cũng có phản ứng, vội vàng giới thiệu với mọi người: "Đây là giáo viên huấn luyện của chúng ta, mọi người nhất định phải nghe lời thầy, biết không?"

"Ừm, nghe lời là tốt rồi." Kim Thái Hanh lặp lại, ánh mắt đảo quanh học sinh trong lớp một làn, cuối cùng đi đến chỗ Điền Chính Quốc ở trong góc, có ý tứ gì đó. Nếu đứa nhỏ nghe lời một chút, hắn sẽ không đến đây để làm giáo viên thực huấn. Điền Chính Quốc phút chốc cúi đầu, theo bản năng mà né tránh, tại sao cố tình Kim Thái Hanh lại là huấn luyện viên của bọn họ? Cậu cực kỳ không muốn bị mất mặt ngay trước mặt Kim Thái Hanh.

Không chỉ có Điền Chính Quốc mà cả Trác Hưng Xương đứng bên cạnh khiếp sợ, ngày đó cậu ta không nhớ rõ Kim Thái Hanh là ai, lúc này bỗng nhiên nhớ tới, sắc mặt tái xanh, làm sao người nhà của người kia lại là Tư lệnh cơ chứ?

Ngay cả khi Điền Chính Quốc không tình nguyện, buổi huấn luyện vẫn bắt đầu theo lịch trình. Sau khi cô Nhiễm nói xong các hạng mục cần chú ý, cô hướng về Kim Thái Hanh chào theo lễ nghi quân đội, đi ra cửa sân huấn luyện.

Kim Thái Hanh đi đến trước mặt học sinh, lấy khẩu quang tử thương từ thắt lưng ra, hắn chăm chú quan sát phản ứng của Điền Chính Quốc, giọng nói chậm rãi và vững vàng: "Các bạn đều đã được học cấu tạo của quang tử thương trong lớp lý thuyết, vậy hiện tại ai có thể nói một chút, tên của mỗi bộ phận là gì?"

Quả nhiên, khi Kim Thái Hanh rút quang tử thương ra, đôi mắt của Điền Chính Quốc vô thức liếc xuống. Kim Thái Hanh nhìn thấy rõ ràng động tác nhỏ của đứa nhỏ, thân thể giấu sau lớp quần áo và chiếc mũ rộng lớn đang run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro