Chương 12: Tôi không thích cậu ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Thái Hanh trở lại bệnh viện thì đã hơn mười một giờ tối.

Việc điều tra ở bên kia không hề suôn sẻ, sóng năng lượng dao động bất thường kia biến mất rất nhanh chóng, họ đã nghĩ hết biện pháp cũng không thể tìm thấy tung tích của nhóm hải tặc.

Kim Thái Hanh xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi bước vào phòng bệnh. Nghe bác sĩ nói, sau khi Điền Chính Quốc tỉnh dậy vào buổi chiều, họ đã làm các xét nghiệm khác nhau cho cậu để xác nhận tất cả các chỉ số thể chất không có vấn đề gì, chẩn đoán xác thực rằng sự mê man và khó chịu đột ngột thực sự là do rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Một loạt kiểm tra lớn nhỏ tiêu hao rất nhiều thể lực, trước đó Điền Chính Quốc lại bị kích thích, khi Kim Thái Hanh bước vào phòng, trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Điền Chính Quốc mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Cậu cuộn mình thành một quả bóng nhỏ trên giường, trên tay ôm một thứ gì đó màu trắng, rõ ràng đây là một tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Kim Thái Hanh bước vào thêm một chút, phát hiện khối trắng trong tay Điền Chính Quốc không phải là chăn bông, mà là áo khoác của hắn.

Cậu ôm chặt như vậy, tựa như là sợ người khác cướp mất, ai không biết còn tưởng là bảo bối gì đó.

Kim Thái Hanh yên lặng, vươn tay giúp Điền Chính Quốc đắp kín chăn bông.

Không ngờ Điền Chính Quốc ngủ rất nông, ngón tay của Kim Thái Hanh vừa chạm vào người cậu, cậu liền hừ hừ trở mình, mơ màng mở mắt ra.

"Kim tiên sinh, ngài đến rồi!" Điền Chính Quốc mê man, còn tưởng mình đang mơ, theo bản năng mà bộc lộ hết nội tâm của mình, thời điểm nhìn thấy Kim Thái Hanh đôi mắt cậu sáng bừng lên, trong giọng nói thậm chí còn mang theo ý tứ làm nũng

"Tôi tưởng ngài không cần tôi nữa..."

Điền Chính Quốc vừa tỉnh ngủ, trong mắt vẫn còn đọng hơi nước, vốn dĩ đôi mắt đã long lanh mà bây giờ còn đầy sương nước, óng ánh, khiến cho loại bảo thạch chói mắt nhất biển sâu cũng phải ảm đạm phai mờ.

Sự mệt mỏi trong ngày dường như được giải tỏa ngay khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Kim Thái Hanh "Ừm" một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi: "Như thế nào, có thấy khá hơn chút nào không?"

Giọng nói chân thật gần trong gang tấc khiến Điền Chính Quốc nhất thời nhận ra mình không phải đang nằm mơ, cậu chật vật từ trên giường ngồi dậy, mím môi, nhanh chóng khôi phục trạng thái rụt rè thường ngày: "Đã, đã không sao, cảm ơn Kim tiên sinh."

Kim Thái Hanh nhìn thấy một loạt hành động của Điền Chính Quốc ở trong mắt, đáy lòng thoáng hiện lên một tia xót xa.

Đứa nhỏ này đến giờ ở trước mặt hắn vẫn không buông lỏng tâm tình, trong trường học, người phụ trách cũng đã nói chuyện với Kim Thái Hanh vài lần, nói rằng Điền Chính Quốc quá quái gỡ.

Chỉ là việc này nóng vội cũng vô ích, chỉ có thể từ từ mà thôi.

Kim Thái Hanh nhẹ nhắm mắt lại, giọng điệu dịu đi: "Buổi tối ở đây ngủ một giấc? Hay là muốn về nhà?"

Điền Chính Quốc không chút suy nghĩ trả lời: "Tôi muốn trở về."

"Được." Kim Thái Hanh gật đầu, đợi Điền Chính Quốc thu dọn đồ đạc xong rồi lái xe đưa cậu rời đi.

Vừa mới ra viện, trên đường bắt đầu mưa nhẹ.

Trên đường đi, Điền Chính Quốc vẫn nắm chặt áo khoác của Kim Thái Hanh, có lẽ là do lúc ngủ cậu vô ý thức cầm nên áo khoác đã trở nên nhăn nhúm. Kim Thái Hanh dường như không nhìn thấy, không có ý hỏi gì cả.

Một đường đi không ai nói gì.

Lúc sắp về đến nhà, Điền Chính Quốc không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Kim tiên sinh, áo khoác của ngài..."

"Hả?" Kim Thái Hanh đang lái xe, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, không để ý nói: "Không phải cậu cầm sao?"

Điền Chính Quốc cúi đầu, chậm rãi nói:

"Thực xin lỗi, tôi làm bẩn của ngài... Tôi sẽ giặt sạch sẽ ủi thẳng rồi mới trả lại cho ngài"

Ngữ khí của cậu đầy căng thẳng, Kim Thái Hanh mỉm cười, trong giọng nói mang theo mấy phần trêu đùa: "Lúc này sao lại hiểu chuyện như vậy? Không phải lúc trước tình nguyện bị phạt cũng không chịu nói thật với tôi sao?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, chậm rãi rũ mắt xuống. Cũng là, vào thời điểm đó, cậu và Trác Hưng Xương suýt nữa lại đánh nhau, năng lực của Kim Thái Hanh cao như vậy, chắc là đã biết đầu đuôi sự tình rồi.

Điền Chính Quốc vô thức vặn ngón tay quanh cái áo đang ôm trong ngực, chợt nhận ra nó là của Kim Thái Hanh, cậu vội buông tay ra, không biết nên để tay mình ở chỗ nào, đành phải đan hai bàn tay lại: "Tôi xin lỗi, Kim tiên sinh, tôi, tôi chỉ không biết nên nói với ngài như thế nào..."

Mưa ngoài cửa sổ đang có xu hướng lớn dần, hạt mưa phát ra tiếng "lộp bộp" trên lá cây còn chưa hoàn toàn rơi xuống, Kim Thái Hanh lái xe vào ga ra, dừng xe, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc chăm chú: "Cho cậu thêm một cơ hội nữa, bây giờ cậu đã nghĩ xong cách giải thích chưa?"

Đôi bàn tay của Điền Chính Quốc vô thức ngoạm vào nhau, Kim Thái Hanh trầm mặc chốc lát, đang muốn mở miệng kêu cậu đi lên trước, thì nghe thấy giọng nói buồn buồn của cậu.

"Nghĩ, nghĩ xong rồi."

"Cậu ta mắng ngài, tôi không thích cậu ta"

Điền Chính Quốc nói lời ít mà ý nhiều, nhưng từng chữ đều vô cùng gian nan, buộc cậu phải nặn ra từng chữ một. Cậu vốn không giỏi bộc lộ cảm xúc, huống chi đối tượng là Kim Thái Hanh. Khi đối mặt với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc sẽ không sợ hãi, nhưng lại có cảm giác ngượng ngùng không tả rõ được.

Nghe đứa nhỏ nói, tay Kim Thái Hanh định mở cửa đông cứng lại.

Quả thực hắn có nghe thấy người học sinh kia cằn nhằn, nhưng hắn chỉ nghĩ đó là mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, không ngờ Điền Chính Quốc nghiễm nhiên lại vì hắn.

Kim Thái Hanh im lặng rút tay về, hỏi:

"Chỉ vì chuyện này?"

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đang suy nghĩ gì, cậu chỉ cho là hắn không còn tin tưởng mình nữa, sốt ruột nói: "Tôi thật sự không có nói dối ngài"

Kim Thái Hanh trầm mặc nửa ngày, sau đó cười nhẹ.

Đến cái tuổi này của hắn, ngồi ở vị trí của hắn hiện tại, những vụ ám sát bằng súng thật đạn thật hắn đã chứng kiến rất nhiều, kẻ địch nham hiểm dối trá hắn cũng đã gặp không ít, từ lâu hắn đã bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của người khác, dù là cố ý hay vô tình.

Chỉ là thái độ của Điền Chính Quốc đã nói rõ với Kim Thái Hanh rằng: Có người quan tâm, rất quan tâm, thậm chí còn liều mình chiến đấu cho Kim Thái Hanh vì chuyện tầm thường này.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, giọng điệu ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra: "Còn đau không?"

Đánh nhau với người ta, không thể nói ra sự thật, còn bị phạt, như vậy trên người có đau không? Tâm lý có khó chịu không?

"A?" Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, nhất thời không có nhận ra Kim Thái Hanh đang nói đến chuyện gì, đôi mắt có chút bối rối.

Kim Thái Hanh cụp mắt xuống, kìm nén cảm xúc đang dâng trào: "Hôm qua bị tôi đánh, còn đau không?"

"Đã không sao rồi, thật đấy, ngài nhìn xem." Sợ Kim Thái Hanh không tin, Điền Chính Quốc vươn tay ra trước mặt Kim Thái Hanh. Trời vừa mưa nên thời tiết thật lạnh, cậu vừa duỗi tay ra liền hắt xì một tiếng lớn.

Kim Thái Hanh vội vã ngăn cậu lại:

"Trong gara lạnh lắm, cậu lên trước đi"

Điền Chính Quốc hơi ngượng ngùng gật đầu, xuống xe đi vào nhà. Kim Thái Hanh đi phía sau cậu, chợt nghe thấy trận huyên náo mơ hồ, hắn thả chậm tốc độ và đưa tay lên đè trên quang tử thương treo ở thắt lưng.

Kim Thái Hanh đi về phía nơi phát ra âm thanh, đột nhiên phát hiện ra đó là một con mèo con nhỏ.

Con mèo run rẩy trong cơn mưa, lông trên người ướt sũng, nước mưa còn thuận theo bộ lông mà rơi xuống đất. Nó dường như muốn tìm một nơi để trú mưa, nhưng vì có vòng bảo hộ nên nó không thể vào trong được.

Nếu là lúc bình thường, Kim Thái Hanh sẽ không quan tâm đến một con mèo hoang bên đường, thậm chí nếu tình cờ nhìn thấy, hắn sẽ để chúng tự chống đỡ.

Đúng lúc này, hành động thân mật với con mèo của Điền Chính Quốc ngày hôm đó chợt lóe lên trong đầu Kim Thái Hanh. Do dự một lúc, hắn liền mở một khe hở nhỏ trong vòng bảo hộ, cho con mèo chui vào.

Con mèo mở mắt hướng về Kim Thái Hanh kêu hai tiếng, trong miệng phát ra âm thanh 'ùng ục ùng ục'. Nó tìm một góc trong gara để nằm xuống, liếm láp bộ lông ướt đẫm trên người từng chút một.

Kim Thái Hanh thu hồi ánh mắt, nụ cười tràn qua khóe mắt, đi lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro