Chương 13: Thù dai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn trong nhà để xe dưới tầng hầm rất mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường. Về đến nhà, Kim Thái Hanh mới nhận ra sắc mặt của Điền Chính Quốc có chút khó coi.

Cũng đúng, đứa nhỏ ở trong cô nhi viện bị bắt nạt đã lâu, vốn đã có chút suy dinh dưỡng, lại thêm vừa rồi bị kích thích, trải qua một phen dằn vặt, lại bị dính mưa, thân thể chắc chắn không chịu nổi.

Kim Thái Hanh cầm khăn lông đưa đến, nói: "Lau trước đi, sau đó đi tắm nước nóng."

"Cảm ơn Kim tiên sinh."

Điền Chính Quốc lấy khăn lặng lẽ lau mái tóc ướt nhẹp của mình. Kim Thái Hanh đột nhiên phát hiện cái gì, khẽ cười một tiếng: "Sao, vẫn còn muốn cầm lấy quần áo của tôi không tha à?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình vẫn vô thức nắm chặt lấy áo khoác của Kim Thái Hanh không buông. Áo khoác càng bị cậu túm đến nhăn nhúm, nhờ chất liệu quân phục dày dặn, nếu không cậu cũng sợ mình sẽ trực tiếp làm xước nó.

Điền Chính Quốc vô cùng xấu hổ, ngón tay cứng ngắc nơi đó, trên đầu còn có một cái khăn lông, không biết để tay chân ở nơi nào.

Kim Thái Hanh bị bộ dạng của cậu chọc cười, cách một lớp khăn lông xoa đầu cậu: "Quần áo không cần cậu giặt, bỏ vào sọt là được. Đi tắm trước đi."

Xúc cảm nhẹ nhàng thoáng qua, Điền Chính Quốc sững người tại chỗ, nhìn Kim Thái Hanh đi lên lầu. Lúc này cậu mới lặng lẽ mỉm cười đi vào bồn tắm nước nóng.

Ngày hôm sau, không có gì ngạc nhiên, Điền Chính Quốc vẫn phát sốt.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu, Kim Thái Hanh giúp cậu xin nghỉ phép và nhờ Phác Trí Mân đến giúp cậu khám bệnh.

Kim Thái Hanh rất ít khi bị ốm, từ tiền tuyến trở về hắn cũng hiếm khi bị thương. Ngoài việc kiểm tra sức khỏe định kỳ, ít khi Phác Trí Mân phải đến nhà hắn. Phác Trí Mân đã quen với tháng ngày nhàn nhã, thời điểm bị Kim Thái Hanh gọi đến anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Anh dụi mắt bước vào nhà của Kim Thái Hanh, sau đó lên lầu vào phòng của Điền Chính Quốc. Nhìn thấy Điền Chính Quốc nằm trên giường, nhất thời có chút trố mắt, cơn buồn ngủ ban đầu cũng bị dọa cho không còn nữa. Anh mở to mắt nhìn Kim Thái Hanh:

"Cậu, sao cậu vẫn giữ đứa nhỏ này ở nhà? Không phải là..."

"Đang suy nghĩ gì vậy, chỉ là một đứa bé mà thôi." Kim Thái Hanh thản nhiên cười, kéo anh đến bên người Điền Chính Quốc

"Hôm nay hình như cậu ấy phát sốt, cậu đến xem thử."

Vì đang ở nhà nên Điền Chính Quốc không đội mũ, cậu lại phát sốt và mê man. Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, cậu vô thức nâng mắt lên liền bắt gặp Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân cả kinh, theo bản năng mở miệng: "Đôi mắt của cậu ấy..."

Ngoại trừ thủ lĩnh nhóm hải tặc không muốn nêu tên, Phác Trí Mân chưa bao giờ nghe nói đến người thứ hai có con ngươi dị sắc.

Thân thể Điền Chính Quốc cứng đờ.

Ánh mắt Kim Thái Hanh như lơ đãng, nhưng con ngươi lại tràn đầy âm trầm. Phác Trí Mân biết mình lỡ lời, nhanh chóng sửa chữa: "Đẹp quá."

Phác Trí Mân nuốt hết nghi ngờ vào trong bụng, không nói gì nữa. Anh giúp Điền Chính Quốc hạ nhiệt độ cơ thể, cho cậu uống thuốc. Thân thể cứng ngắc của Điền Chính Quốc cũng thả lỏng một chút, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng thu hồi tầm mắt.

Hầu hết các loại thuốc hạ sốt đều gây buồn ngủ. Điền Chính Quốc sau khi uống thuốc không lâu đã ngủ thiếp đi. Phác Trí Mân bước ra khỏi phòng, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Đôi mắt của đứa nhỏ này..."

Phác Trí Mân theo Kim Thái Hanh nhiều năm, biết rất rõ phong cách cư xử của Kim Thái Hanh. Lúc trước Kim Thái Hanh nói đứa nhỏ này là con của một người bạn cũ, nhưng thật ra anh không quá tin. Màu mắt có thể di truyền, anh chưa từng biết người bạn nào của Kim Thái Hanh có đôi mắt đặc biệt như vậy. Một khả năng nhỏ chợt lóe lên trong đầu anh...

"Rất đẹp."

Kim Thái Hanh biết Phác Trí Mân muốn hỏi điều gì, nhưng hắn cố tình tránh vấn đề đó, chỉ đáp lại những gì Phác Trí Mân vừa nói.

Phác Trí Mân là người mà Kim Thái Hanh tin tưởng, vì anh đã đoán theo hướng đó thì cho dù nói sự thật cho anh biết cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nội tâm của Kim Thái Hanh lần đầu tiên dao động.

Hắn thậm chí còn hơi không xác định được liệu mình muốn đưa đứa nhỏ đến bên kia hay nhìn cậu từ từ trưởng thành.

Một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu Kim Thái Hanh, nếu đứa nhỏ đủ ngoan, đủ ưu tú thì ở bên cạnh hắn có vẻ là một ý kiến ​​hay.

Kim Thái Hanh không nói gì, Phác Trí Mân không tiện hỏi thêm, liền dặn dò vài chuyện cần chú ý rồi rời khỏi nhà Kim Thái Hanh.

Nhìn Điền Chính Quốc đang ngủ say trên giường, Kim Thái Hanh cũng đóng cửa lại, yên lặng đi đến tổng bộ.

Sau khi đi qua trạm gác, một lính canh nhỏ vẻ mặt khó xử chạy đến trước mặt Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh lăn xuống cửa sổ và nghe người lính canh nhỏ nói:

"Kim thượng tướng, có một vị phu nhân mang theo rất nhiều đồ vật, chỉ muốn gặp ngài. Chúng tôi kêu bà ấy lấy chứng minh thư ra, bà ấy cũng không có, chỉ nói muốn gặp ngài một lần. Bà ấy là phu nhân của một vị trung tướng, chúng tôi không dám mạo hiểm đuổi bà ấy đi, không thể làm gì khác hơn là đưa bà ấy đến một trạm gác ngồi đợi."

Kim Thái Hanh khẽ cau mày, trong trí nhớ của hắn không có cuộc hẹn với phu nhân trung tướng nào cả. Vì lý do an toàn, hắn vẫn xuống xe, nói với người lính canh: "Đi xem xem"

"Vâng!"

Lính canh dẫn Kim Thái Hanh vào trạm gác. Người phụ nữ ngay lập tức bước đến: "Kim thượng tướng, chào ngài, chào ngài, cuối cùng cũng đợi được ngài."

Kim Thái Hanh không đổi sắc mặt lùi lại nửa bước, tạo ra một khoảng cách với người phụ nữ: "Bà là...?"

Người phụ nữ ho khan hai tiếng, kéo kéo chiếc váy dài màu sắc rực rỡ trên người:

"Đứa nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, gây phiền toái cho ngài." Bà nói rồi nhanh chóng vươn tay đưa những chiếc túi lớn nhỏ mình mang theo cho Kim Thái Hanh.

Nhìn lướt qua, bên trong đều là chút đồ bổ: "Những thứ này là để cho đứa nhỏ nhà ngài bồi bổ thân thể, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Kim Thái Hanh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, người này tám phần mười là mẹ của đứa nhỏ đã đánh nhau với Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh không nhận lấy những thứ mà người phụ nữ đưa, giọng nói của hắn càng trở nên lạnh hơn: "Không cần."

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, trong mắt mơ hồ có chút lạnh lùng, không nói tha thứ cũng không nói không tha, chỉ nhàn nhạt nói với lính gác bên cạnh.

"Tiễn khách."

Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt của Kim Thái Hanh khiến tiềm thức của bà sợ hãi, còn chưa kịp nói thì đã bị lính gác bên cạnh vỗ vỗ: "Phu nhân, xin mời đi lối này."

"Tôi thực sự xin lỗi, Kim thượng tướng, xin ngài bỏ qua cho." Người phụ nữ không còn cách nào khác ngoài việc vội vàng nói lời xin lỗi, gần như bị lính gác điều khiển rời khỏi trạm gác.

Khi Kim Thái Hanh trở lại trong xe, hắn gần như đã quên mất chuyện kia, nhưng người phụ nữ lại nhấc lên khiến hắn phải suy nghĩ lại. Khi đến văn phòng, trước tiên hắn gọi điện cho người phụ trách và dặn dò đổi lớp cho học sinh tên Trác Hưng Xương.

Kim Thái Hanh vốn dĩ là người thù dai, người nào từng bắt nạt đứa nhỏ nhà hắn, hắn không cần tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro