Chương 14: Bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Thái Hanh cúp máy, một phần văn kiện đã lẳng lặng nằm trong hộp thư cá nhân của hắn.

Đó là báo cáo điều tra liên quan đến Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh mở văn kiện ra, lướt qua từng dòng một, càng đọc ánh mắt hắn càng chìm xuống.

Có lẽ vì màu mắt đặc biệt của hai cha con, gia đình Điền Chính Quốc luôn né tránh điều tra nhân khẩu, từ trước đến nay họ không bao giờ đến những nơi đông người. Thêm vào đó, thời gian đã cách nhiều năm, thông tin hắn có được rất mơ hồ và hạn chế.

Đêm đó, cha mẹ của Điền Chính Quốc đều chết. Theo lời kể của người dân xung quanh, vào thời điểm ấy, trong căn nhà nhỏ đổ nát đã vang lên hai tiếng súng nổ. Mà hôm ấy, tình cờ là sinh nhật của Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh có chút không dám tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó. Vốn dĩ đó là một đêm hạnh phúc. Một nhà ba người nấu một bàn đầy món ăn để mừng sinh nhật đứa con duy nhất, có lẽ họ sẽ vì cậu mà hát bài chúc mừng sinh nhật, vì cậu mà mua chiếc bánh gato nhỏ, vì cậu đội lên chiếc nón sinh nhật không được đẹp lắm...

Là người duy nhất sống sót sau đêm đó, Điền Chính Quốc được đưa đến trại trẻ mồ côi. Thứ duy nhất còn lại ở hiện trường là một khẩu quang tử thương không có đạn. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà đổ nát đó.

Thảo nào đứa nhỏ sợ quang tử thương đến vậy.

Kim Thái Hanh hối hận vì hành động vội vàng của mình, lẽ ra hắn nên điều tra tuổi thơ của Điền Chính Quốc trước mới đúng.

Ngày 1 tháng 9, Kim Thái Hanh lặp lại ngày tháng ghi trên tài liệu, lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra hôm nay là ngày 1 tháng 9.

Thực sự, đây là một sự trùng hợp hiếm có. Kim Thái Hanh đóng văn kiện lại, theo thói quen muốn kéo nó vào thùng rác. Ngón tay hắn dừng lại một lúc, cuối cùng, hắn tạo một thư mục bảo mật, di chuyển văn kiện có liên quan đến Điền Chính Quốc vào trong đó.

Bảy giờ tối, Kim Thái Hanh hiếm khi tan sở sớm, lái xe đến trước cửa hàng bánh ngọt. Nghe nói trẻ con thích ăn những thứ ngọt này, Kim Thái Hanh đứng do dự trước tủ kính, cuối cùng chọn một chiếc bánh có màu sắc tươi tắn nhất, vị dâu tây. Hôm nay là sinh nhật của Điền Chính Quốc, hắn là người giám hộ lại hoàn toàn không biết, hai ngày trước hắn còn đánh vào lòng bàn tay của đứa nhỏ chỉ vì một việc chưa sáng tỏ, Kim Thái Hanh cảm thấy đáng lẽ ra mình nên bồi thường cho cậu.

Nhân viên bán hàng giúp Kim Thái Hanh cột một dải ruy băng màu hồng đầy nữ tính. Khí tức thanh lãnh của Kim Thái Hanh không hợp với tiệm bánh ngọt này, thậm chí giọng nói của hắn cũng bất giác dịu đi: "Xin hỏi có mũ sinh nhật không?"

Chị nhân viên bán hàng cười ngọt ngào, từ trong ngăn kéo lấy ra hai kiểu mũ khác nhau cho Kim Thái Hanh chọn:

"Ngài muốn tổ chức sinh nhật sao? Là con hay bạn gái? Sinh nhật bao nhiêu tuổi? Có cần nến sinh nhật không?"Kim Thái Hanh chưa từng mua thứ này bao giờ, không biết phô trương như vậy, do dự một lúc, hắn nhớ hình như Điền Chính Quốc rất thích những thứ sặc sỡ, nên chọn mẫu có hoa trên đó.

"Sinh nhật mười tám tuổi."

"Được rồi." Nhân viên bán hàng khéo léo đặt chiếc mũ sinh nhật và nến vào hộp, rồi đưa cho Kim Thái Hanh cùng với bánh ngọt. Khi bước ra khỏi tiệm bánh ngọt, Kim Thái Hanh vẫn cảm thấy có chút không chân thật, không ngờ có ngày hắn lại mua những thứ trẻ con và vô nghĩa như vậy.

Quên đi, Kim Thái Hanh lắc đầu, chỉ cần đứa nhỏ thích là được.

Lái xe đến gara, Kim Thái Hanh cầm bánh lên lầu, đột nhiên phát hiện đèn trong nhà đều đã tắt. Khi không có ai, hệ thống sẽ tự động bật chế độ tiết kiệm điện... có nghĩa là Điền Chính Quốc không có ở nhà?

Hôm nay, Kim Thái Hanh xin phép cho cậu nghỉ học, Điền Chính Quốc căn bản không cần đến trường, theo lý cậu nên ở nhà mới đúng. Kim Thái Hanh đặt bánh gato xuống, vội vàng bước ra cửa, trời bên ngoài đã đen thẳm, mưa tí tách vẫn chưa dừng, bầu trời bị mây đen che kín đến một vì sao cũng không có, đứa nhỏ bây giờ đang ở nơi nào?

Kim Thái Hanh vội vàng đi tới gara muốn lái xe ra ngoài tìm người, khi đi tới phía sau xe, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi xổm trong góc. Nhà để xe thông với khu vườn nhỏ phía sau, Điền Chính Quốc ngồi xổm ở đó, không biết đang làm gì.

Phản ứng đầu tiên của Kim Thái Hanh là tức giận. Hắn trầm mặc đến gần Điền Chính Quốc, mới thấy rõ đứa nhỏ đang làm gì: Cậu đang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận lau nước mưa trên người một con mèo con, chính là con mèo mà Kim Thái Hanh đã đưa vào. Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, mềm mại, không biết là đang nói chuyện với mèo hay là lẩm bẩm với chính mình:

"Mày cũng là bạn nhỏ không có nhà sao? Sao lại chạy vào được đây? Có phải là rất lạnh không... Đừng sợ, tao ở đây với mày."

Kim Thái Hanh dừng bước, đứng sau lưng Điền Chính Quốc cách đó hai, ba mét, tiếng mưa che lấp toàn bộ tiếng bước chân của hắn, Điền Chính Quốc vẫn chưa phát hiện phía sau còn có một người khác. Con mèo rất ngoan, chắc là biết Điền Chính Quốc đang giúp nó, toàn bộ hành trình đều trợn to đôi mắt tròn xoe nhìn Điền Chính Quốc, mặc cho Điền Chính Quốc cầm cái thảm lông dao động qua lại trên người nó.

Điền Chính Quốc vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó:

"Thật ngoan... xem mày ngoan như vậy, tao sẽ lén nói cho mày một bí mật. Hôm nay là sinh nhật của tao đó, đêm nay mày ở cùng với tao, được không?"

Mọi sự tức giận trong lòng Kim Thái Hanh đều tan biến, tất cả những gì còn lại chỉ là đau lòng. Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng bị tắc nghẽn, không thể phát ra tiếng.

Kim Thái Hanh đứng sau lưng Điền Chính Quốc một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, lại trở về nhà, lẳng lặng đặt bánh ngọt lên bàn, còn mình thì ngồi trên sô pha bên cạnh, đợi Điền Chính Quốc quay lại.

Khoảng một giờ sau, Điền Chính Quốc ôm thảm len bước vào nhà, nhìn thoáng qua đã thấy Kim Thái Hanh đang ngồi trên sô pha. Kim Thái Hanh đang cầm cốc cà phê và nhìn vào điện thoại di động

"Về rồi?"

Trong mắt Điền Chính Quốc thoáng hiện lên một tia kỳ lạ, cậu đi tới trước mặt Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, sao hôm nay ngài về sớm vậy?"

Kim Thái Hanh lúc này mới nhớ ra mình thực sự về sớm hơn bình thường rất nhiều. Đứa nhỏ có lẽ đã quen với việc hắn về muộn như vậy nên sẽ tranh thủ thời gian này để xuống nhà chơi với mèo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, đứa nhỏ hiểu rõ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết sinh hoạt cá nhân của cậu, không biết ở trường cậu quen biết ai và xảy ra chuyện gì.

Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Điền Chính Quốc, chỉ chỉ vào chiếc bánh kem trên bàn: "Mua cho cậu, thích không?"

Lúc này, Điền Chính Quốc mới chú ý đến chiếc hộp sặc sỡ trên bàn.

Với thân phận của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không ngạc nhiên khi hắn biết ngày sinh của cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ đích thân trở lại tổ chức sinh nhật cho cậu.

Cậu ngu ngốc lặp lại lời nói của Kim Thái Hanh: "Cho tôi?"

Kim Thái Hanh khẽ cau mày: "Không thích à?"

Hắn mua cái bánh theo sở thích của đứa nhỏ trong ấn tượng của mình, quả nhiên hắn vẫn chưa hiểu đủ?

"Vậy cậu muốn ăn... Cái gì? Tôi dẫn cậu đi mua."

Kim Thái Hanh còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy đôi mắt của Điền Chính Quốc sáng lên.

Đôi mắt trong trẻo như ngọc chớp chớp, trong đôi mắt lấp lánh tất cả đều là sao.

"Thật sự... là cho tôi sao?"

Sợ hãi, khát vọng, mang theo một chút khó mà tin nổi. Ánh sao lấp lánh lưu động, tựa như lập tức sẽ tràn ra. Đột nhiên, trái tim của Kim Thái Hanh có chút nhói đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro