Chương 15: Sinh lòng thương hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc khắc chế cảm xúc trong lòng, đôi mắt xanh biếc nhìn Kim Thái Hanh vài giây, mạnh mẽ kiềm lại hơi nước trong đó. Cậu cúi đầu, tiếng nói như ruồi muỗi:

"Cảm ơn ngài..."

Kim Thái Hanh đưa tay mở chiếc nơ xinh đẹp trên hộp bánh ra, chủ động bỏ qua đề tài này: "Ăn thử xem có ngon không"

Chiếc nơ bướm bằng lụa trượt khỏi lòng bàn tay hắn, ngón tay thon dài cầm dao cắt một miếng bánh đưa cho Điền Chính Quốc, chiếc bánh nhỏ hình tam giác được trang trí bằng hai quả dâu tây chín mọng, đẹp đến khó tin.

Điền Chính Quốc tiếp nhận đĩa bánh, ăn một miếng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Thực ra cậu không thích ăn bánh ngọt; khi còn nhỏ, phần lớn bánh ngọt mua về nhà đều vào bụng của mẹ cậu. Chỉ vào lúc này, mùi vị dường như khiến người ta bị nghiện, cậu há miệng ăn một miếng lớn, nhét bánh đầy miệng.

Không biết nước mắt đọng lại từ nước nào, cậu cúi đầu, nỗ lực chớp mắt để nước mắt không rơi trên mặt bánh.

Kim Thái Hanh cũng tự tay cắt cho mình một miếng bánh, cầm nĩa đưa vào miệng. Vị ngọt béo ngậy, khó ăn như ấn tượng. Nhưng hắn vẫn cầm nĩa, ăn từng chút một cùng Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc nhanh chóng đặt đĩa xuống, Kim Thái Hanh tiện tay cầm một tờ khăn giấy đưa cho cậu: "Còn muốn ăn sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, tâm trạng của cậu so với lúc nãy ổn định hơn rất nhiều, cũng không cần nuốt những ký ức tuổi thơ đó vào trong bụng nữa. Cậu đặt đĩa thức ăn xuống, lấy giấy lau lau khóe mắt. Lúc này, khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, cậu lại thất thố trước mặt Kim Thái Hanh:

"Cảm ơn ngài, Kim tiên sinh... Tôi chỉ là vừa mới nghĩ đến bố mẹ, họ..."

"Không sao." Kim Thái Hanh ngắt lời cậu, không muốn cậu hồi tưởng những chuyện cũ nữa

"Sau này mỗi năm sinh nhật, tôi sẽ cùng cậu trải qua."

Lời nói ra khỏi miệng, Kim Thái Hanh liền nhớ tới mục đích ban đầu của mình khi đưa Điền Chính Quốc trở về, nhất thời cảm thấy chính mình đạo đức giả.

Những mưu mô trên chiến trường hay những trò ngươi lừa ta gạt trên thương trường cũng không khiến hắn chớp mắt dù chỉ một cái, nhưng lúc này đây, hắn lại chán ghét chính mình không đủ thành tâm, chính hắn cũng thấy buồn cười.

Điền Chính Quốc cắn môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt hết những lời còn lại vào trong.

"...Cảm ơn Kim tiên sinh."

Kim Thái Hanh vốn dĩ muốn biết thêm một ít về Điền Chính Quốc, nhưng không đến hai ngày sau, một vụ cướp biển hại người bị thương nghiêm trọng đã xảy ra trong khu vực quản hạt của hắn. Kim Thái Hanh phải đến chia buồn và tiến hành điều tra, thường xuyên qua lại hai bên, liền kéo dài thời gian đến hai tháng.

Lúc hắn quay lại, không khí mùa đông đã rất nồng, hai ngày trước còn đổ tuyết, ngọn cây bên đường vẫn còn phủ đầy tuyết chưa tan.

Văn phòng của Kim Thái Hanh nằm ở nơi sâu nhất của quân đoàn, trước khi đến trạm gác phải đi ngang qua sân huấn luyện của học sinh. Khi Kim Thái Hanh ngồi xe đi ngang qua thì tình cờ có một nhóm học sinh đang tập bắn súng.

Tất nhiên, trong số đó không có Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh cho phép Điền Chính Quốc không tham gia khóa huấn luyện thực hành quang tử thương, mà bù lại bằng cách học các môn tự chọn khác.

Nhưng Kim Thái Hanh vẫn không nhịn được nhìn đám học sinh đang tập trung luyện tập thêm mấy lần.

Hành động của nhóm hải tặc dần trở nên hung hăng và rầm rộ, hầu như ngày nào Kim Thái Hanh cũng bận rộn đến tận khuya. Thậm chí có lúc hắn còn phải ra tiền tuyến đối đầu trực diện với bọn chúng, không còn thời gian cho các hoạt động riêng tư.

Hắn chỉ có thể thỉnh thoảng tìm hiểu tình hình của Điền Chính Quốc thông qua người máy quản gia ở nhà, nhưng chỉ hạn chế ở việc đứa nhỏ có ăn ngủ đúng giờ hay không, còn những chuyện khác Kim Thái Hanh không có thời gian quan tâm.

Nhìn những bóng dáng trẻ trung phấn chấn trên sân tập lúc này, Kim Thái Hanh không tránh khỏi tự hỏi, đứa nhỏ có cao lên không, có béo lên chút nào hay không... Lúc trước đứa nhỏ quá gầy, hắn từng ôm lấy một lần, cảm thấy cộm tay.

Điền Chính Quốc tròn mười tám tuổi, bởi vì còn đang đi học, hắn vẫn là người giám hộ của cậu. Nhưng đã lâu hắn không quan tâm đến cậu, trong lòng Kim Thái Hanh cảm thấy hổ thẹn. Trở về văn phòng chỉnh đốn một chút, hắn liền liên lạc qua thông tấn khí của người phụ trách quân đoàn.

Vừa lúc giáo viên chủ nhiệm của Điền Chính Quốc, cô Nhiễm, không có lớp học.

Khoảng ba giờ sau, cô Nhiễm xuất hiện trong văn phòng của Kim Thái Hanh.

"Mời ngồi."Kim Thái Hanh mời cô ngồi xuống chiếc ghế sofa, tự mình rót cho cô một tách trà.

"Cảm ơn, cảm ơn ngài." Khí tức của Kim Thái Hanh rất mạnh, cho dù hắn đã cố ý kiềm chế, không khí xung quanh vẫn băng giá.

Cô Nhiễm vừa mới tốt nghiệp hai năm, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trận chiến như thế này. Khi cầm cốc lên, tay cô còn run run, nước trà nóng gần như bắn tung tóe ra ngoài.

"Đừng sốt sắng" Kim Thái Hanh ngồi xuống ghế sofa đối diện với cô

"Tôi chỉ muốn biết tình hình của Chính Quốc."

Cô Nhiễm hít một hơi thật sâu, trên tay cầm một chiếc cốc giấy nóng hổi. Cô không dám che giấu điều gì, cố gắng hết sức để miêu tả chi tiết cuộc sống của Điền Chính Quốc ở trường.

Năng lực thích ứng của Điền Chính Quốc còn mạnh hơn Kim Thái Hanh tưởng tượng. Học sinh trong quân đoàn cũng thuần túy hơn; không nhìn những yếu tố khác, chỉ cần năng lực của bạn đủ mạnh, người khác sẽ công nhận bạn. Trải qua mấy kỳ kiểm tra hàng tháng, tuy thành tích của Điền Chính Quốc không phải là đỉnh cao, nhưng mỗi lần cậu đều có tiến bộ vượt bậc. Cô Nhiễm ở trong lớp khen cậu không chỉ có một lần

Nói đến đây, cô Nhiễm dừng lại một chút, ngước mắt lên, với vẻ thăm dò nhìn Kim Thái Hanh, ngập ngừng, trong mắt tràn đầy thành khẩn: "Tôi thật sự cảm thấy đứa nhỏ này có tiến bộ rất lớn, không phải vì ngài mà cố ý chăm sóc."

"Tôi biết"

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Kim Thái Hanh.

Cô Nhiễm cũng thả lỏng hơn một chút, tiếp tục nhớ lại. Sau khi sự việc bị các học sinh trêu chọc cậu rời đi, các bạn trong lớp đều có chút tò mò về Điền Chính Quốc, nhưng họ không có thành kiến gì. Thêm vào đó, Điền Chính Quốc vốn trầm lặng, dè dặt, không gây chuyện, mỗi lần thi cử đều có tiến bộ rất lớn.

Với thời gian, sự giao tiếp thường xuyên dần dần khiến mọi người chấp nhận cậu như một thành viên trong lớp. Cô Nhiễm cũng đề cập đến tên của một hai học sinh có mối quan hệ tốt với Điền Chính Quốc, thậm chí cả những bạn thường đi ăn cùng cậu.

Điều duy nhất khiến cô Nhiễm bối rối chính là Điền Chính Quốc vẫn luôn đội chiếc mũ đen lớn. Mặc dù trước đó người phụ trách đã dặn dò rằng Điền Chính Quốc được phép đội mũ trong lớp, nhưng suốt một thời gian dài đã trôi qua, Điền Chính Quốc vẫn không có ý định cởi mũ ra. Điều này khiến cô Nhiễm không khỏi cảm thấy có chút tò mò.

Kim Thái Hanh chăm chú lắng nghe, hào quang nghiêm nghị quanh người cũng tiêu tán không ít, cô Nhiễm do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu hết can đảm để hỏi vấn đề này.

"Thành tích của Chính Quốc ở trường luôn rất tốt... Nhưng tất cả chúng tôi đều tò mò, tại sao cậu ấy vẫn luôn đội mũ?"

Trên bàn cà phê vang lên một tiếng vang nhẹ nhàng, Kim Thái Hanh đặt tách trà lên bàn, nhàn nhạt hỏi: "Các học sinh khác trong lớp cũng nghĩ như vậy sao?"

Nếu không phải cô Nhiễm nhắc tới, Kim Thái Hanh gần như đã quên mất, đây thực sự là vấn đề mà trước đây hắn mơ hồ lo lắng.

Trước đây, Kim Thái Hanh coi Điền Chính Quốc như một con cờ tốt có thể lợi dụng, đưa cậu vào quân đoàn, chỉ cần cậu có thể thi đậu, không quan trọng là cậu bị các học sinh khác trong quân đoàn đối xử như thế nào.

Ngay cả khi những học sinh khác đối xử tệ bạc với Điền Chính Quốc như những đứa trẻ trong cô nhi viện, điều đó chỉ sẽ càng khiến Chính Quốc hết lòng tin tưởng và chỉ ỷ lại vào hắn.

Chỉ là những thỏa hiệp và quan tâm hết lần này đến lần khác đã khiến Kim Thái Hanh phải thừa nhận rằng hắn quan tâm đến Chính Quốc hơn hắn nghĩ. Lúc trước, khi đưa Chính Quốc về, thứ mà hắn coi trọng chính là sự thẳng thắn và trong sáng của đứa nhỏ, nhưng bây giờ, chính sự thuần khiết đó lại khiến hắn nảy sinh lòng thương hại.

Cô Nhiễm vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Kim Thái Hanh rồi gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ngài cũng đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng thói quen sinh hoạt của Điền Chính Quốc và sẽ không bắt cậu ấy phải cởi mũ."

"Tôi biết rồi." Ngữ khí của Kim Thái Hanh vẫn lãnh đạm

"Nếu có thể, tôi sẽ để cậu ấy thử cởi mũ."

Lần này, không phải để lấy lòng tin của thủ lĩnh hải tặc mà là để đứa nhỏ có thể sinh tồn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro