Chương 16: Chính Quốc có bạn gái?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Thái Hanh về đến nhà, đèn trong nhà vẫn chưa bật. Khi cánh cửa được mở ra, một thứ tròn trịa lao tới, suýt chút nữa va vào người hắn. Kim Thái Hanh cau mày, trở nên cảnh giác.

Một giọng nói hưng phấn vang lên: "Tiểu Chính Quốc! Hôm nay sao lại trở về sớ..."

Chữ "sớm" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Bánh Quy đã cảm thấy người trước mặt mình không đúng, liền vội vàng nuốt xuống.

Kim Thái Hanh im lặng rút lại bàn tay đã di chuyển đến thắt lưng của mình, bật đèn lên. Bánh Quy lảo đảo bay giữa không trung, màn hình trước mặt chỉ có thể lộ ra biểu cảm "mặt khóc".

Bánh Quy trưng ra vẻ mặt đưa đám, quy củ xin lỗi Kim Thái Hanh: "Xin, xin lỗi Kim tiên sinh, tôi không biết là ngài quay lại..."

Thái độ của nó trước sau chuyển biến rất lớn, Kim Thái Hanh trầm mặc một giây.

Ngẫm lại, hắn đáng sợ như vậy ư?

"Tôi không tức giận."

Kim Thái Hanh thử dịu giọng, hỏi:

"Chính Quốc vẫn chưa trở lại sao?"

Cái đầu tròn vo của Bánh Quy lăn lên lăn xuống. Thấy Kim Thái Hanh thật sự không có tức giận, âm thanh cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường:

"Đúng vậy, cậu ấy thường về rất muộn, để tôi - một cái máy ở nhà một mình..."

Kim Thái Hanh khẽ cau mày.

Thời gian tan học ở quân đoàn rất sớm, từ trước đến giờ cũng không ép buộc học sinh ở lại tự học như các trường bên ngoài. Theo lý thì Điền Chính Quốc không nên về muộn như vậy.

Chẳng lẽ...

Chính Quốc có bạn gái?

Kim Thái Hanh tự cao cho rằng mình không phải người cổ hủ; khi hắn còn đi học cũng có rất nhiều người trong quân đoàn yêu sớm. Còn bây giờ, chỉ cần đời sống tình cảm của cấp dưới không ảnh hưởng đến công việc thì hắn cũng sẽ không can thiệp.

Chỉ là... Kim Thái Hanh cảm thấy trong lòng có chút khô khốc không giải thích được. Hắn mới đi ra ngoài một thời gian ngắn, đứa nhỏ lại có thể nhanh chóng mở lòng với người khác như vậy sao?

Hiếm khi Kim Thái Hanh không quay lại phòng làm việc mà an vị ngồi trên sô pha trong phòng khách để giải quyết công việc. Bầu không khí trong phòng hơi ngưng trệ một chút, nhiệt độ giảm xuống mấy độ, Kim Thái Hanh vẫn không hề hay biết.

Bánh Quy ở một bên run rẩy, không dám cử động, nó sợ bất kỳ hành động nào của mình cũng sẽ chọc phải Kim Thái Hanh, và sẽ bị hắn đưa thẳng đến trạm tái chế phế liệu.

Nó thử động đậy, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Kim Thái Hanh lại quét qua người nó, khiến nó lập tức đứng yên tại chỗ, không dám di chuyển.

Nhân sinh quả thật quá khó khăn.

Bánh Quy âm thầm thương cảm cho số phận của mình rồi nhanh chóng bật chế độ ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng đối với Bánh Quy, nó cảm thấy còn lâu hơn cả lần đại tu trước khi xuất xưởng. Cuối cùng, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Bánh Quy thở phào nhẹ nhõm, đèn trên đỉnh đầu lóe sáng trở lại.

Điền Chính Quốc vừa mở cửa, thấy Kim Thái Hanh đang ngồi trên sô pha, cậu hơi sững sờ một chút, theo bản năng lùi lại nửa bước, muốn chắc chắn rằng mình không đi nhầm nhà.

Kim tiên sinh đã lâu không về, lâu đến mức cậu từng hoảng hốt nghĩ rằng trong căn nhà to lớn này chỉ có mình cậu.

Cậu khác với Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh có đủ các mối quan hệ, công cụ, và phương tiện, muốn biết cậu sống như thế nào là chuyện quá đơn giản. Dù hắn không cố ý nhắc đến, thỉnh thoảng vẫn sẽ có người báo cáo tình hình của cậu cho hắn.

Còn cậu thì sao? Cậu không có bất kỳ con đường nào để tìm hiểu tin tức về Kim Thái Hanh.

Đã có lúc Điền Chính Quốc ngập ngừng hỏi Bánh Quy xem nó có biết tình hình của Kim tiên sinh không, hỏi hắn khi nào sẽ quay lại, nhưng đôi mắt tròn xoe của Bánh Quy chỉ chuyển động một vòng, cuối cùng cũng chỉ có thể ủy khuất nói rằng nó không đủ quyền hạn để tra cứu những thông tin như vậy.

Thời gian trôi qua từng ngày, cảm xúc không ngừng tích lũy.

Cảm xúc này đã bị dồn nén quá lâu, cho đến khi nhìn thấy Kim Thái Hanh, mới chịu bộc phát.

Trong ánh mắt của Điền Chính Quốc không thể kìm chế được sự ngạc nhiên... và nỗi mong nhớ. Cậu mở to mắt nhìn Kim Thái Hanh: "Kim, Kim tiên sinh... Ngài về lúc nào vậy?"

Trong đôi mắt trong veo, thuần khiết kia, không có một chút oán hận nào.

"Vừa mới."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới. Đứa nhỏ có vẻ cao hơn so với trước khi hắn rời đi, nhưng cậu vẫn còn khá gầy. Bây giờ là mùa đông, và dù quần áo có dày cộm, cũng không che giấu được thân hình gầy yếu của đứa nhỏ.

Bầu không khí tù đọng ban đầu trong phòng tan biến ngay khi Điền Chính Quốc bước vào. Bánh Quy, đang run rẩy vì sợ hãi (dù không có trái tim để thực sự run sợ), cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nó lặng lẽ từ sau lưng Kim Thái Hanh chạy về phòng của Điền Chính Quốc, để lại phòng khách cho hai người họ.

Đã lâu không nói chuyện với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng túng đứng ở cửa, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng nghẹn ngào thốt ra một câu

"Đã lâu không gặp."

Đứa nhỏ vẫn còn vẻ ngượng ngùng như trong ấn tượng. Tâm tình của Kim Thái Hanh tốt hơn hẳn, hắn cười nhẹ: "Ừ, ngồi xuống tâm sự?"

"Ừm." Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ngồi xuống sofa bên cạnh Kim Thái Hanh, cởi mũ xuống và đặt sang một bên.

Kim Thái Hanh đi thẳng vào vấn đề: "Dạo này thường về muộn vậy sao?"

"Vâng..." Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đáp: "Hôm nay cũng gần như vậy."

Lông mày Kim Thái Hanh hơi nhíu lại, đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi: "Đi chơi với bạn?"

"Không phải." Điền Chính Quốc lắc đầu, không hiểu được ý sâu xa của Kim Thái Hanh.

"Trường học cho phép ở lại tự học, tôi ở trường làm bài tập xong mới về nhà."

Đôi mày đang cau có của Kim Thái Hanh giãn ra một chút, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Sao không làm ở nhà?"

"Trong trường có giáo viên, có vấn đề nào không biết cũng có thể hỏi họ."

Còn ở đây, trong ngôi nhà to lớn này, chỉ có một mình cậu.

Điền Chính Quốc không sợ cô đơn; ở giữa đám đông, cậu cũng rất ít khi mở miệng trò chuyện. Tuy trước đây không thường xuyên nói chuyện với Kim Thái Hanh, nhưng ít nhất cậu biết rằng Kim Thái Hanh đang ở đây. Bây giờ, khi đã nhìn thấy chút ánh sáng rồi lại đột nhiên rơi vào bóng tối, cậu không tránh khỏi cảm thấy khó quen.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc không thể nói những lời này với Kim Thái Hanh; cậu cũng không biết làm sao để nói ra. Cậu chỉ âm thầm hy vọng rằng Kim Thái Hanh thỉnh thoảng sẽ bố thí cho cậu một chút tia sáng.

Biết được đứa nhỏ không đi chơi với một cô bạn gái nhỏ nào đó, tâm trạng của Kim Thái Hanh cũng thông thuận hơn rất nhiều, nhưng niềm vui vừa lóe lên, hắn chợt ý thức được những gì hắn đã nói.

Hắn từng nói, mỗi đêm sẽ để dành cho cậu nửa tiếng để cậu có thể hỏi hắn những vấn đề mà cậu không biết. Với tâm hồn mỏng manh của đứa nhỏ, sợ rằng cậu vẫn còn nhớ rất rõ.

Kim Thái Hanh thở dài tự đáy lòng, dù sao hắn cũng đã thất hứa.

Giọng của Kim Thái Hanh trầm hơn một chút: "Tình hình bên kia cơ bản đã ổn định. Khoảng thời gian còn lại này tôi sẽ ở nhà, cậu..."

Tiếp theo, hắn hơi không biết nên nói gì.

Trên bàn đàm phán, những lời ngươi lừa ta gạt hắn có thể nói rất nhiều, nhưng đối với Điền Chính Quốc, hắn đã thất hứa một lần, không thể hứa hẹn thêm được gì, vì sợ cậu sẽ lại thất vọng lần nữa.

Chỉ là, phản ứng của Điền Chính Quốc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kim Thái Hanh, ánh mắt cậu đột nhiên sáng lên, trong suốt hơn cả viên ngọc bích mới được gột rửa: "Thật sao?"

Nhận thấy mình có chút lỗ mãng, ngữ khí của cậu hạ xuống, trong mắt vẫn không giấu được vẻ vui sướng:

"Vậy tôi... Buổi tối trở về?... Có được không?"

Cẩn thận từng li từng tí, thẳng thắn không có một tia oán giận, Kim Thái Hanh mềm lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Ừ, về đi."

Chưa bao giờ hắn lại chân thành như lúc này.

"Nghe giáo viên của cậu nói thành tích thường ngày của cậu rất tốt. Cố gắng lên, đợi đến tết tôi sẽ đưa cậu ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro