6. Bachira Meguru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo vệ




- Thầy ơi mấy bạn ẩu đả chỗ này nè.

Bachira gỡ tay xuống, he hé mắt ra nhìn, tụi nó té đi đâu nhanh thật, ngay sau khi cậu nghe tiếng gọi thầy lờ mờ đằng xa. Nhóc con lồm cồm bò dậy, miệng xuýt xoa mấy vết thương ban nãy, đau thật chứ.

- Nhóc có sao không đó?

Là con gái, giọng lanh lảnh, Bachira ngước lên nhìn, dù mới bị đánh xong nhưng mắt cậu nhóc long lanh to tròn lắm, dường như lúc nào cũng thế.

- Hình như đằng ấy ít hơn tôi một tuổi đó, nhóc gì mà nhóc?

- Kệ tui, mấy đứa hở ra là đánh nhau thì chỉ đáng làm "nhóc" thôi nhá.

Láo thật, nhưng bây giờ Bachira không có sức đôi co đâu, huống hồ gì bên kia cũng là con gái, cậu thở dài.

- Thầy đâu rồi?

- Làm gì có thầy nào ở đây, chỉ có tui dũng cảm đi giải cứu cậu thôi.

Nói rồi cô bé ngồi xuống ngang tầm mắt cậu, đưa mắt dò xét một vòng từ trên xuống dưới, thấy không có gì đáng nghiêm trọng mới lục trong túi ra một cái băng cá nhân mới, thay cho đối phương.

- Tụi nó đạp lên mặt cậu hả, miếng dán ở mũi bẩn hết rồi này.

Bachira không nói gì, ngầm thừa nhận điều đó, cậu ghét tụi kia lắm, chúng nó không hiểu được niềm đam mê với trái túc cầu của cậu, luôn miệng gọi cậu là quái vật rồi bày đủ thứ trò cô lập bắt nạt. Cho nên, đó giờ Bachira dường như rất cô độc, nhưng mẹ đã nói cậu không sai, thế thì việc gì phải xin lỗi, cậu nhóc cũng chưa từng nghĩ tới sẽ van xin lũ đó chơi bóng với mình thêm một lần nào nữa, với nhưng người không có đam mê thì có nói gãy lưỡi cũng không có tác dụng gì.

- Đây, trái bóng của cậu.

Cô nhóc đưa trả lại bằng hai tay, Bachira nhận lấy, ôm trọn trong lòng.

- Bóng đá không chơi một mình được đâu, ít nhất thì cũng kiếm lấy một khán giả cho mình đi chứ.

Nói rồi cô đứng dậy định rời đi, nhưng cậu nhanh nhảu gọi với theo.

- Thế thì cậu đến xem tôi chơi đi, giờ này, ngày mai.

- Gì? Tôi không rảnh đâu.

Im lặng một lúc, con bé lại tiếp

- Ln Yn, còn cậu?

- Bachira... Meguru.

Thế là hôm sau, cô lóc cóc đến xem cậu chơi thật, dù luôn miệng kêu mình rất bận. Bachira nghĩ rằng con nhóc kém mình một tuổi này thật sự là một bà cụ non, nhưng sự có mặt của nó làm cậu thấy không còn cô đơn nữa, ít nhất đã có người thừa nhận khả năng của cậu.

- Này Bachira, không được ngồi bệt xuống nền đất thế đâu, nhiều vi khuẩn lắm đấy!

- Yn phàn nàn ít thôi, coi chừng già nhanh nhé.

- Nè, dù có già thì vẫn kém tuổi cậu đấy!

Bachira âm thầm lè lưỡi sau lưng em. Có nhóc con hung dữ này chơi cùng, cậu cũng không sợ bị bắt nạt nữa.



Thấm thoát cũng nhiều năm trôi qua, Yn giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, còn người bạn kia đang theo đuổi đam mê ở một nơi khá xa, còn nhớ ngày tiễn cậu lên đường gia nhập Bluelock, em đã khóc sướt mướt, làm Bachira phải dỗ mãi, nhưng tính cậu nhây, thành ra vừa dỗ vừa trêu, còn làm Yn khóc to hơn. Cảnh con bé vừa sụt sịt vừa đánh mắng làm cậu muốn cười thành tiếng nhưng rốt cục phải nhịn xuống.

- Meguru, ở đó không có tớ bảo vệ nhớ tự bảo trọng.

- Biết rồi mà, Yn đừng có nhớ tớ quá mà khóc đấy. Khi nào được nghỉ tớ sẽ về thăm cậu.

Em ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn văng vẳng lời hứa của cậu bạn thân, hôm nay con bé lơ đãng hơn bình thường, mấy tiết học ở trường làm em phát chán, chỉ đợi tiếng chuông vừa điểm là lên đồ đi về nhà liền, không hẹn hò cùng hội bạn gái như mọi hôm. Yn nằm vật ra giường, vắt tay lên trán, em muốn ngủ, nhưng thông báo điện thoại làm con bé bật dậy liền, là của Meguru.


:Yn đi chơi không, tớ được về rồi nè 😛.

Có, đang đâu đấy, ra liền.:


Vài tháng xa nhau làm không khí giữa hai đứa ngượng nghịu lắm, em không biết phải nói gì, cũng không dám tự nhiên như ngày trước.

- Yn nhăn nhó hoài là không lấy được chồng thật đấy.

Chắc ban nãy em nhầm, làm gì có chuyện tên này giữ lễ.

- Meguru, muốn ăn đấm lắm r-

- Thật ra là tớ có chuyện muốn nói.

Gì thế, tự nhiên nghiêm túc là thần kinh yếu đuối của em không chịu nổi đâu.

- Ừ-ừm, nói lẹ đi bây.

- Thật ra thì Yn có tí cảm xúc nào với tớ không vậy?

Con bé đứng hình, tự nhiên đề cập đến làm em không biết phản ứng sao, Yn nhớ là tên này đi trại bóng đá chứ đâu có đi khóa học tình yêu?

- N-nói linh tinh gì thế?

- Đang hỏi Yn một cách nghiêm túc đấy.

Bachira nhìn thẳng vào em, ánh mắt vẫn long lanh như ngày đầu hai đứa gặp nhau.

- T-thì cũng có một tí xíu thôi đấy.

- Thế thì tốt rồi, tớ cũng nhớ Yn. Đợi tớ hoàn thành khóa huấn luyện, chúng ta chính thức hẹn hò đi.

- Biết rồi, tập luyện cho tốt vào, tớ chờ cậu đấy.

Ngày tiễn tên này về lại Bluelock, con bé dũng cảm không khóc một tiếng nào.




Hai đứa trẻ cứ như thế đồng hành cũng nhau hết một thời tuổi thơ, cùng chứng kiến đối phương lớn lên, có những thay đổi rất nhỏ mà chỉ hai đứa mới cảm nhận được, cũng có những thứ không bao giờ xê dịch, ví như niềm đam mê với trái bóng lăn tròn của cậu trai trẻ năm nào, hay là sự ân cần của cô bé chiều nào cũng lẽo đẽo theo chân cậu nhóc ấy về. Bachira bây giờ đã là một ngôi sao sáng của FC Barcha, sau lưng là hàng ngàn người hâm hộ, phía trước là tiền đồ sáng lạn rộng mở. Còn Yn đã trở thành một freelancer nổi tiếng, nhưng vẫn là khán giả đầu tiên và trung thành nhất của cậu.

Tiếng còi vang lên báo hiệu một mùa giải nữa đã đi đến hồi kết, đội vô địch lần này là FC Barcha, và tất nhiên Bachira Meguru là người ghi bàn ấn định tỉ số. Trên mấy khán đài, người hâm mộ đang trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, dưới sân, Bachira đã đứng đối diện nơi em ngồi từ lúc nào, cậu nở nụ cười vừa tự hào vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc trái bóng lăn vào cầu môn em đã cảm nhận được đó chính là lời cảm ơn của Meguru vì đã có một Yn đến và bảo vệ cậu nhóc năm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro