Contrary ⓷: Bầu chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✎Genre: Oneshot + HE
§Title: Love survey
⁑Sum: Thì ra con người nào yêu vào cũng lú mề à !?
✾Couple: Dazai x Misuzu (vã lắm sin lỗi)

____________

Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời nhưng nhàn hạ và ảm đạm, không có nhiệm vụ, không có vụ án, không có bất cứ mệnh lệnh nào từ Thống Đốc.

Trong văn phòng thám tử vũ trang, Yosano-san thử hô hào mọi người chơi gì đó cho vui, vì bản thân cô cũng thấy chán. Tiếp đó, cô kêu gọi cánh đàn bà con gái bày trò gì đó thú vị để "vui đùa" với cánh đàn ông. Naomi-chan thì khỏi nói, hào hứng trêu chọc anh trai mình hơn ai hết, Haruno-san ban đầu còn ngại ngùng từ chối, giờ thì lại máu nhất hội. Kyo-chan còn bé, vô can mà cũng bị lôi vào cuộc chơi bất đắc dĩ này.

Tôi ngồi trên chiếc ghế, lấy chân chống xuống đất, xoay xoay qua lại, vểnh tai lên hóng hớt. Không phải là tôi không thích tham gia mà tại lười quá, mấy tập hồ sơ chất đống trên bàn tôi còn chưa làm xong nữa là buông bỏ rồi đi chơi.

Tôi chép miệng một cái, quan sát xem các cô gái đang bày trò gì. Chợt Yosano-san quay lại nhìn tôi, tôi nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

- Ô kìa.

- Dạ ?

Yosano-san thốt ra vài từ đầy ẩn ý. Tôi cảm thấy được luồng khí nguy hiểm lan sang tận đây rồi, định vơ lẹ mấy cuốn hồ sơ rồi chuồn mà bị Naomi-chan kéo lại.

- Misuzu-san, chị là chủ chốt của kèo này đấy, chạy đâu cho thoát ~

- Ể ? Nói vậy là sao ?

Tôi miễn cưỡng bị cô nàng lôi đi, cố gắng cười gượng gạo, vẫn không quên hỏi xem mấy nữ nhân này đang bày trò gì.

Tất cả cánh đàn ông con trai trong văn phòng im lặng, chăm chăm dõi theo bọn con gái chúng tôi.

- Nào, chúng ta chơi một trò cho đỡ chán ! - Yosano-san hô to.

- Còn một đống việc đây này, tôi không rảnh. - Và tất nhiên Kunikida-san sẽ phản đối đầu tiên.

- Kệ anh, anh cứ bận rộn với lịch trình và lý tưởng của mình đi. - Yosano-san kéo dài hai chữ lý tưởng, gằn giọng với vẻ khinh khỉnh, bỏ lại Kunikida-san đang ôm một cục tức, hét không ra hơi, khóc không ra nước mắt phía sau.

- Nào Kaneko...

- Hả, em ư ? - Tôi giật nảy, tay chỉ vào mặt mình, ánh mắt chao đảo nhìn Yosano-san.

- Bây giờ chị phải là người đưa ra nhận xét cho bọn em.

Naomi-chan vừa nói vừa tiến tới xoay chiếc ghế của tôi, làm tôi nghiêng người, suýt thì "diện kiến" sàn nhà.

- Giờ thì, Mii-chan nói đi... - Haruno-san nhập cuộc rất nhanh, tiến tới áp sát mặt tra hỏi tôi.

- Nói gì cơ ạ...?

Có vẻ như ai cũng thấy sự việc càng ngày càng thú vị, Nakajima-kun, Dazai-san, Ranpo-san và cả Kunikida-san với vẻ mặt hậm hực đều đứng cả lên.

- Nói xem, ai là người bạn trai lý tưởng nhất trong số những người ở đây !

- Hảaaaaaaa ?

Cả bọn được một phen sốc nặng vì câu nói của Yosano-san, tôi đơ người ra, chưa khỏi sốc thì liền bị chị hỏi tới tấp.

- Sao, em nói đi~ Nghe em nhận xét xong, bọn chị sẽ bỏ phiếu !

Ừ thì giờ trốn không nổi, tứ phương đều bị các chị em gái bao vây với ánh mắt "thân thương" hết mức có thể. Cả Kyo-chan ngoan hiền là thế mà cũng gặng hỏi tôi cho bằng được, thôi thì đành đâm lao theo lao vậy, không thì con bé gọi Bạch Tuyết Dạ Xoa ra thì chết.

- Được rồi... Để em xem...

Tôi nhíu mày lại, tập trung suy nghĩ, tất cả mọi người dường như cũng tò mò về câu trả lời, nhìn chằm chằm tôi với ý "Chờ không nổi nữa".

Thôi thì nghĩ sao nói vậy.

- Hừm... trước tiên là Ranpo-san đi !

Ranpo-san nghe tôi nói vậy thì giật mình ngạc nhiên, hỏi lại lần nữa xem có đúng phải anh không. Tôi ậm ừ gật đầu rồi quay lại công việc "nhận xét".

- Ranpo-san thì...

- Có phải anh rất đẹp trai không ?

- ...à thì...

- Có phải anh rất ngầu và thông minh không ?

- cũng đúng cơ mà...

- Có phải...

- Ranpo-san thì kiểu lùn lùn dễ thương !

Cả bọn phụt cười vì lời nhận xét của tôi, Kunikida-san đang tập trung ghi chép cũng phải vứt bỏ trang đấy đi vì lỡ viết chệch tay, rách cả giấy.

- Anh lùn sao.... - Ranpo-san bị tổn thương lòng tự tôn nặng nề, quay ra trách móc tôi sao ác quá, tôi cười cười, tiếp tục nhận xét.

- Lùn lùn nhưng mà rất dễ thương, những lúc anh dùng Siêu Lý Luận ý, thực sự rất ngầu. Ừ đấy, lúc mà từ anh một luồng gió toả ra ý, thực sự thực sự ngầu bá cháy luôn ~ Mà nói trắng nó chẳng phải siêu năng lực, tại anh thông minh quá đấy chứ... À anh còn rất khéo léo nữa, à còn có trách nhiệm nữa.. Dịu dàng... Hừm... Khiến người ta tin tưởng nữa !

Tôi kể ra một tràng, miệng không ngừng liến thoắng, tay vung vẩy, phụ họa cho từng lời nói của mình, để kệ Ranpo-san đang đỏ bừng hết cả mặt, suýt lăn đùng ra ngất vì hạnh phúc. À, xa xa còn có tên ngốc nào đó đang sắp tức điên lên rồi, tôi cố tỏ ra không thấy hắn.

- Vậy đủ rồi, người tiếp theo đi Kaneko ! - Yosano-san cười vẻ khoái chí, ra hiệu cho tôi chuyển sang người khác.

- Hừm, tiếp theo là.... Nakajima-kun ! - Tôi ngậm ngừng một chút rồi chỉ tay về phía "hổ nhân", miệng vẽ lên đường cong vút.

- Em sao !? - Nakajima-kun bất ngờ, vội vã hỏi lại.

- Ừm... Em thì... - Tôi đưa tay lên chống cằm, lại suy nghĩ hồi lâu, mặc kệ cho mấy con mắt đang xoáy sâu vào tôi chờ đợi câu trả lời.

- Nakajima-kun thì...rất ngây ngô, chị nghĩ thế ! - Tôi đưa ra được kết luận, tay vỗ một phát đắc ý, Nakajima-kun giật giật khóe miệng, tự hỏi rằng "ngây ngô" theo ý tôi là như thế nào.

- Kiểu ngây thơ vô tội ý, thuần khiết, mong manh như một chú mèo con vậy, kiểu người khác muốn được bảo vệ ý ! - Tôi cười cười, giải thích rõ hơn lời nhận xét của mình, chăm chăm xem biểu cảm của "hổ nhân" biến đổi phong phú thế nào.

- Em trông ngây thơ sao...? - Nakajima-kun vẻ mặt như bị ai mắng, trông đến là tội, hỏi tôi một lần nữa.

- Ừ, ngây thơ, nhưng em rất tốt bụng. - Tôi cười mỉm, ngừng một chút rồi tiếp tục nói. - Có nhiều lúc bế tắc, chị không biết phải làm gì thì em sẽ làm theo con tim mình đầu tiên. Đôi khi chị nghĩ đó là ngốc nghếch vì để cảm xúc lấn át lý trí khi làm nhiệm vụ... Nhưng càng về sau, chị càng hiểu vì sao em luôn nghe theo con tim mình, vì em rất tốt, em luôn muốn bảo vệ mọi người...

Tôi vừa nói vừa trải lòng những cảm xúc của chính mình. Atsushi là một cậu thanh niên tốt, tôi rất quý cậu. Cậu hay giúp đỡ và giải cứu mọi người, tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà cậu cứu Kyo-chan, tôi đã rất biết ơn và muốn cảm ơn cậu nhiều đến nhường nào.

Nakajima-kun nhìn tôi rồi chợt cười.

- Thì ra là vậy ! - Cậu cười tươi rói, vì cuối cùng cậu cũng hiểu lời nhận xét của tôi.

Tôi vội cho qua chuyện không thì cái đôi mắt đỏ ma mị kia thề sẽ xoáy sâu vào tâm hồn tôi đến chết mất !

- Lâu rồi chị mới nghe em kể những điều này... - Yosano-san cười, vỗ vai tôi, cảm thông, nhưng rồi bắt tôi trở lại ngay với cuộc vui của cánh đàn bà con gái.

Không biết là vì tôi nhận xét dở quá hay nhiều quá mà giờ ai cũng chăm chăm theo dõi việc nhận xét của tôi đến mức buông bỏ hết đống việc mà Thống Đốc giao từ trước.

- Vậy Misuzu-san, lần này là Kunikida-san nhé ! - Naomi-chan nháy mắt với tôi, gợi ý việc nhận xét về người đàn ông nghiêm túc của năm - Kunikida Doppo.

- Ara, Kunikida-san thì.....

- TÔI THÌ SAO !!??

Kunikida-san không kiên nhẫn nổi để nghe tôi trả lời, chặn họng tôi liền bằng câu hỏi toáng lên.

- Ừm, bình tĩnh nào Kunikida-san ! - Tôi vội khuyên anh bình tĩnh lại, ngồi xuống ăn bánh uống miếng nước trà, rồi nghe tôi nhận xét sau.

Kunikida-san ngoan ngoãn ngồi xuống, đẩy cặp kính lên rồi chờ lại nhận xét từ tôi.

- Ừm... Kunikida-san thì... rất nghiêm túc, phải nói thật như vậy. Nhưng tôi rất kính trọng lý tưởng cao đẹp của anh, chính tôi cũng không muốn người khác chết trước mặt mình đâu, haha... Ừ thì đôi lúc sự nghiêm túc của anh cũng ngầu đấy, nhất là cái lúc anh bảo vệ người khác, rất ra dáng người lớn luôn ~

Kunikida-san lắng nghe câu trả lời của tôi, nét mặt dần giãn ra, khóe môi chợt cong lên.

Ai mà biết được đằng sau anh là tên cá thu thối với vẻ mặt như sắp dập chết anh luôn rồi ?

Tôi nhìn thấy anh nhưng rồi lại giả vờ không thấy, lảng ra chỗ khác rồi tiếp tục công cuộc tìm người bạn trai lý tưởng nhất.

- Kenji-kun tuy đã đi làm nhiệm vụ rồi nhưng chị sẽ không bỏ sót một ai đâu ~ - Tôi cười cười, nhìn Naomi-chan, rồi tiếp tục nói. - Kenji-kun thì là ngây ngô thực sự luôn, nhưng mà vô cùng dễ thương, lúc nghiêm túc thì lại mang vẻ lạnh lùng, haha nhưng mái tóc vàng vàng của ẻm bồng bềnh đáng yêu chết mất ý ~ Lớn lên tính sau haha - Tôi cười lớn với lời nhận xét đầy mùi Kenjicon của mình.

Và một lần nữa tên cuồng tự tử kia trao cho tôi ánh mắt "đằm thắm" và "thân thương".

- Còn mỗi Tanizaki thôi, để Naomi-chan nhận xét mới phải, đúng không ? - Tôi cười, nhìn Naomi-chan.

- Đúng rồi, Misuzu-san, Oni-sama tuy đẹp trai là thế mà ở nhà lúc nào cũng hậu đậu làm đổ vỡ đồ đạc hết haha ! - Naomi-chan vui vẻ nhận xét rồi lại bị Oni-sama của cô ấy cằn nhằn và kết quả là hai người "đánh nhau". À, đánh yêu thôi.

Cuối cùng thì công cuộc nhận xét của tôi kết thúc bằng một trận tẩn nhau của hai anh em nhà này.

- Haiz...- Tôi thở dài, Yosano-san nhìn tôi nói.

- Được rồi, bọn chị đã nghe hết những nhận xét của em, giờ thì bầu chọn nào ! - Yosano-san hô hào các chị em bầu chọn trong khi quên mất một người đang đứng nhăn nhó mặt mày phía sau, dù chị biết rõ đã bỏ sót hắn.

- Dạ... Thế còn Dazai-san ? - Kyo-chan im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

- À...Dazai sao... - Yosano-san nói như thể chị ấy đã quên mất anh.

Dazai-san vội chạy lại nức nở ôm Kyo-chan, khóc lóc nói:

- Có mỗi Kyouka-chan là quan tâm anh thôi huhu... - Những lời nói của anh nghe thoáng qua thì bình thường nhưng tất nhiên là đang chọc ngoáy tôi.

- Hờ hờ. - Tôi cười nhạt, nhìn anh tỏ vẻ khóc lóc đáng thương.

- Còn tôi thì sao, không nhận xét hả !? Thiên vị vậy huhu... - Dazai-san tiếp tục than vãn.

- Để sau được không... nhé ? - Tôi quyết định lên tiếng, xoa dịu cơn ghen của anh bằng cách cho anh một lời hứa hẹn.

- Được ~ - Dazai-san thay đổi nét mặt một trăm tám mươi độ, cười ngạo nghễ.

- Rồi rồi, bình chọn nào !! - Yosano-san đưa mỗi người một tờ giấy để viết tên người mà đối phương cho rằng hợp nhất với danh hiệu "người bạn trai lý tưởng".

Khỏi nói cũng biết cánh đàn ông con trai giờ hồi hộp đến thế nào.

Tôi lặng lẽ cầm tờ giấy Yosano-san đưa cho, với lấy cây bút ở chiếc hộp gần đó, không quên nhìn lên bản mặt cau có của tên cuồng tự tử kia, cười cười trấn an anh.

Rồi tôi cúi xuống, hí hoáy viết gì đó, đưa lên cho tên kia xem cho đỡ cằn nhằn.

" Bầu cho: Dazai
Nhận xét: Hoàn hảo, vì em yêu anh."

Dazai-san đọc lướt mấy dòng chữ, nở một nụ cười mê hoặc, ánh mắt cười nhìn tôi ra vẻ "Ngoan thế là tốt".

Tôi cười mỉm nhìn anh, trong lòng không khỏi trách tính ghen tuông vớ vẩn của tên cuồng tự tử này.

À mà tôi còn đòi tự tử đôi với anh nữa chứ !

Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời nhưng nhàn hạ và ảm đạm, cũng là ngày thứ ba mươi hai chúng tôi yêu nhau, vẫn không một ai hay biết.

____________



#Kurihanaochi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro