𝖑𝖆𝖑𝖑𝖞 - 𝖌𝖆𝖌𝖌𝖎𝖓𝖌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"lần đầu tiên anh thấy có chuyện người rủ đến muộn hơn người được rủ đấy."

"em xin lỗi mà~"

nguyễn thái sơn sáng nay rủ phong hào đi chơi, hẹn nhau 8 giờ mà 8 giờ 15 phút mới đến. không lâu lắm đâu, phong hào nói đùa vậy thôi nhưng mặt hơi căng nên thái sơn tưởng anh giận mình, ríu rít xin lỗi.

"anh ăn sáng chưa?" phong hào không nghĩ là cậu sẽ mở đâu câu chuyện kiểu này. nhạt toẹt.

"ăn rồi, hôm trước là anh long đi có việc nên anh mới lười không ăn. anh long ở nhà thì phải tự nấu cho cả hai, sao mà nhịn được." anh rùng mình khi nhớ lại bao nhiêu lần bị anh trai mình lườm và chửi cho một trận chỉ vì không ăn sáng, sợ lắm rồi. "trông có vẻ thương em trai nhưng cũng dám đánh, mà đánh thì rất đau. sợ."

mới gặp có vài lần như sơn còn sợ, nói gì quen anh từ lúc vừa mở mắt nhìn đời.

ban đầu thái sơn và phong hào chỉ định rủ nhau đi cà phê sáng thôi, ai dè đâu phạm anh quân gọi tới máy phong hào rủ đi trung tâm thương mại chơi game, mà anh thì mê lắm. thế là cuối cùng thái sơn đang đứng cạnh phong hào đây, cùng với người đầu têu phạm anh quân và anh hoàng kim long, bạn nguyễn ngọc dương. hải đăng không đi, em nó bảo nó đi chơi với người yêu ở nơi khác rồi, mọi người đi chơi vui vẻ.

do anh quân và ngọc dương nghịch như quỷ, chạy hết chỗ này sang chỗ khác mà vé chơi trò chơi lại đưa cho kim long cầm nên anh phải chạy theo hai đứa chúng nó, thế là phong hào với thái sơn đi với nhau. anh long đã dặn là phải trông phong hào cẩn thận, nên thái sơn không (được) rời anh nửa bước.

"anh chơi ném bóng rổ với em không? xem xem ai ném được nhiều hơn?" thái sơn nắm tay anh kéo ra khu chơi bóng rổ, đang vắng.

"thôi, em chơi đi, anh chơi cái khác cơ. trước ném ngu bị bóng đập vào đầu, đau chết mẹ." phong hào vẫn đi theo em, chỉ là không chơi thôi. "cứ chơi đi, anh đứng nhìn cũng được."

"thế anh đứng đây nhé? không được đi đâu đâu, anh long giao anh cho em rồi."

"nói như gả anh cho mày ấy nhở? gớm." anh phì cười, khoanh tay đứng nhìn cậu em chơi. "ném cẩn thận vỡ màn hình của người ta. mà anh thích gắp gấu cơ, anh đi gắp gấu nhá?"

"ở đâu?"

"ngay cạnh nè."

kế bên trò ném bóng đúng là có gắp thú bông. phong hào thích mấy trò thử thách lòng kiên nhẫn này hơn, vì bản tính anh có hơi nóng nảy nên phải rèn. anh long dù không khuyến khích em trai chơi trò này lắm (vì mất tiền vãi ra) nhưng thôi, đến chỗ chơi mà cứ không cho chơi cái này không cho chơi cái kia thì mất vui, đúng không?

phong hào hoàn toàn tập trung vào công việc gắp thú bông của mình, không hề đề ý người bên cạnh mình quá đẹp trai, đang lọt vào tầm ngắm của bao nhiêu là người, cả nam cả nữ.

mà cũng không ai nghĩ là ở nơi vui chơi giải trí thế này lại có ai xui xẻo phát tình ngay ở đó, tất nhiên ứ phải trần phong hào đâu, hihi.

"ha..." thái sơn không nghĩ chơi bóng rổ đứng một chỗ thôi lại nóng đến thế. có mùi gì đó rất nồng của một omega đang dần cuốn lấy tâm trí cậu, mùi nồng đến ong cả đầu. đây không phải mùi của phong hào, pheromone của người này hương hoa sữa, có lẽ là của phái nữ, nhưng hoa sữa ngửi ít thì thơm ngửi nhiều thì kinh khủng lắm...

ở nơi như này mà cũng có người phát tình được cơ á?? vãi thật, thái sơn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này. một khi có một omega phát tình, pheromone của họ sẽ không thể kiểm soát được, mùi hương rất gợi dục và khi có alpha ngửi thấy sẽ rất dễ bị cuốn vào. 

tim thái sơn đập như chưa từng được đập, mồ hôi toát ra lạnh cả người. hơi thở không thể điều chỉnh cho đều được, mùi hoa sữa ở đâu ra quá nồng, đau đầu quá...

cứ đứng đây mãi thì cậu cũng phát tình theo luôn đấy...

"anh ơi... anh..."

"ơi? làm sao đấy?"

phong hào vừa gắp được một con mèo bông, vừa lấy gấu xong thì thấy thái sơn nắm lấy cổ tay mình, nắm chặt. khuôn mặt người nhỏ hơn tái mét, toát hết cả mồ hôi trên trán. anh định lấy khăn tay lau mặt cho thái sơn, chưa kịp lấy thì cậu đã kéo anh chạy đi mất tiêu.

ủa?

"sao đấy?"

"em đau đầu quá..."

trong một buồng vệ sinh có một cậu trai đầu hồng ôm cứng ngắc người đầu màu hạt dẻ đang tựa lưng vào tường.

thái sơn vùi mặt vào hõm cổ phong hào, tham lam hít lấy hít để chút pheromone của anh. phong hào bị nhột, hơi rụt cổ lại, hai tai đỏ ửng. hai tay cậu ôm lấy eo anh, giữ chặt.

"làm gì ngửi dữ thế? như chó ấy sơn ạ." phong hào thì thầm, để yên cho đối phương muốn làm gì thì làm. "có ai chọc à?"

thái sơn gật đầu.

"mùi nồng quá hả? anh cũng ngửi thấy mùi gì đấy, mà tập trung chơi quá. người ta làm em khó chịu à? hình như có ai phát tình phải không?"

thái sơn gật đầu, ôm anh chặt hơn.

"khổ thânnnn chưa kìa." anh phì cười, đưa tay xoa đầu người nhỏ tuổi hơn. "không ngất là may rồi đấy. lăn ra đấy chưa chắc có ai vác về được đâu."

"khó chịu chết mất... anh ơi..."

giờ mới để ý, nhịp tim của thái sơn vẫn chưa chậm lại chút nào, cơ thể cậu cứ nóng bừng cả lên, pheromone toả ra không thể kiềm chế lại. trong đầu cậu trống rỗng, không thể nghĩ được cái gì cả. thái sơn buông tay ra, chống hai tay bên đầu anh, không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. "em... không có thuốc, làm sao bây giờ..."

phát tình mất rồi?

cậu sợ bản thân không kiềm chế được sẽ đè anh ra đây mất...

"cố gắng tiết chế lại pheromone của em đi, và ngẩng mặt lên, nhìn anh này."

phong hào nói, hai bàn tay ôm lấy sau gáy thái sơn kéo về phía mình. cậu nuốt nước bọt, vừa mở mắt ra đã thấy anh cho cái gì vào miệng, sau đó thấy anh bóp hai má ép cậu mở miệng, chủ động kéo cậu vào một nụ hôn.

môi lưỡi cuốn lấy nhau tạo ra những âm thanh đầy ái muội, từ một nụ hôn nhẹ nhàng có chủ đích, cậu lấy lại thế chủ động, từ được hôn thành cưỡng hôn con nhà người ta. hai tay thái sơn không tự chủ được mà ôm siết lấy eo anh, chiếc áo phông mỏng bị vén lên, bàn tay cậu luồn vào trong xoa nắn làn da của đối phương (góc minh oan: thề là sơn chỉ xoa eo xoa hông chứ không có di chuyển đi đâu hết!!!).

viên thuốc ức chế trong miệng phong hào được truyền qua cho thái sơn, cứ tưởng vậy là xong rồi, ai ngờ đâu từ chủ động thành bị động, phong hào không thể thoát ra khỏi nụ hôn này. ai bảo sơn hôn giỏi quá làm gì, thích chết đi được ấy! anh không thể đứng yên nổi vì bàn tay của ai kia cứ lần mò trong áo mình, cứ nhột nhột mà cũng rất thích, muốn đẩy ra cũng không đẩy ra nổi, chỉ có thể nắm lấy cổ tay đối phương, cố gắng giữ lại không cho sờ thêm...

"ê sao tao nghe tiếng gì là lạ... thôi đi ra ngoài đi mày."

"ủa có gì hả?"

cái đm, quên béng mất đang trong nhà vệ sinh nam nơi công cộng đấy!!

----------

fic xồn làm vicili mà mắc up nên nó vậy đó 🥰 mọi người thông cảm hihihuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro