𝖗𝖊𝖉𝖆𝖒𝖆𝖓𝖈𝖞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ý là anh đang ốm ấy, em... bỏ anh ra được không?"

"người ốm sẽ cảm thấy lạnh dù cơ thể đang nóng, em ôm anh cho anh không bị lạnh đấy."

thái sơn ngồi xem ti vi, ngồi khoanh chân để phong hào (đang quấn chăn kín người) ngồi vào lòng, hai tay cậu vòng qua ôm lấy cả người anh. mặc dù cũng sợ sẽ lây ốm cho sơn nhưng anh lại không kháng cự lại được. mệt, không có sức để mà cãi nhau luôn ấy, nên là bây giờ phải ngồi yên trong lòng cậu, đầu dựa lên vai cậu như mẹ bế con í.

"thực ra thì bây giờ thấy anh giống em bé thật đấy." thái sơn cúi xuống hôn nhẹ lên má anh, ôm anh chặt hơn. "người anh ấm ấm mềm mềm á, ôm thích cực."

"nhưng anh không nhẹ đến thế đâu. không sợ đau chân à?"

"khồng, dân chơi bế bồ không sợ đau chân."

"nghe hay đấy, mà ai bồ em?"

"anh."

"đã yêu đâu mà bồ?"

thái sơn không trả lời, chỉ cười mỉm và lắc lư đầu. bây giờ cũng gần 10 giờ tối, vậy mà phong hào đã thấy buồn ngủ rồi. có phải là do đêm qua ngủ muộn mà sáng lại dậy sớm, trưa không nghỉ ngơi nên bây giờ mắt díp lại không nhỉ?

"sơn ơi, anh buồn ngủ quá." anh dụi mắt, mà thực ra chưa kịp dụi người kia đã cầm tay anh giữ lại rồi.

"dụi mắt đau mắt đấy, mắt đã đỏ rồi còn đòi dụi hả?" thái sơn mắng yêu anh, hôn chụt cái lên mu bàn tay anh. "thế đi ngủ nha? anh vệ sinh cá nhân trước đi rồi mình đi ngủ."

phong hào hơi nhăn mặt với cái "baby treatment" này, mà thôi kệ đi.

mỏ hỗn anh không phải diễn nhưng đang mệt nên anh phải vào vai bé ngoan nghe lời, thôi thì để bao giờ hết ốm kiếm cớ võ mồm chứ ngoan quá người ta nghĩ mình hiền người ta cạp đầu mình mất. còn đâu trần phong hào đanh đá ngày nào đứng (núp) sau lưng (và không hề) hỗ trợ hoàng kim long như cánh tay phải (không) đắc lực của anh nữa?

trong lúc chờ anh đánh răng rửa mặt, thái sơn đi ra ngoài ban công ngắm cảnh. hôm nay trời không nhiều sao lắm, nhưng được cái là mặt trăng cũng khá tròn dù không phải rằm. nhà tầng cao nên nhìn xuống dưới và nhìn ra xa trông đường xá cũng đẹp lắm, đèn xe rồi đèn đường di chuyển trông bắt mắt vô cùng.

cảnh đẹp đấy, nhưng gió như vả vào mặt vậy. mây đang dần che mất mặt trăng rồi, chắc cũng sắp mưa tới nơi. thời tiết hài hước thật sự.

"làm gì đó?" phong hào đứng trong nhà nhìn ra thái sơn đứng ở ban công, khoanh tay hỏi.

"em ngắm cảnh." cậu trả lời, mắt vẫn đang quan sát mặt trăng dần bị che lấp bởi mây đen. "trăng hôm nay... đẹp lắm."

đến bây giờ phong hào vẫn cảm thấy hối hận vì đã biết quá nhiều.

"trăng hôm nay thật đẹp" là câu tỏ tình rất là tình bằng tiếng nhật, thay cho câu "i love you" hay gì gì đó... chẳng nhớ là ai phổ cập kiến thức cho, nhưng mà đại loại vậy... nên khi nghe thái sơn nói thế, hai má anh bất giác đỏ lên. tưởng đằng ấy tỏ tình tớ lần nữa thì tớ đồng ý đấy...

mà con mẹ nó chứ chưa cả kịp đáp lại thì thằng trời đánh này phán câu không thể nào mà bực mình hơn.

"mà gió to chết, sắp mưa rồi hay sao ấy."

mẹ mày chứ. tao tức mà tao nói không được, mấy từ ngữ thiếu văn minh chặn họng tao. cái này là do thái sơn, không phải do anh chảnh nhé. phong hào không hề chảnh cún, phong hào chảnh mèo. ý là vẫn chảnh í. nhưng mà lần này không phải do phong hào chảnh mà là do sơn ngoou.

"ủa, sao đi đùng đùng thế? bực gì em à?"

nghe tiếng đóng cửa phòng to hơn mọi khi, thái sơn ngơ ngác nhìn vào nhà. chịu rồi, nãy giờ cậu đứng ngoài này ngắm cảnh, nói có 3 câu...

thôi cứ chạy vào phòng dỗ cái đã.

"anh bé giận gì elmmm?" cậu nhảy lên giường, choàng tay ôm lấy người đang nằm xem điện thoại trong chăn. "sao mà đóng cửa mạnh thế hử? hử??"

"lỡ tay má. bỏ tao ra coi!" phong hào ngồi lên, đưa chân đạp người kia một đường lăn ra góc giường. "anh ghét mày."

"ủa tự dưng??"

"ừ, tự dưng."

"kì he? em làm gì đâuuu!"

"thôi kệ tao đi."

"không kệ anh được, anh giận cái gì em?? lói!!"

"mèn đét ơi nó bắt nạt người bệnh!!"

thái sơn cù lét anh, khiến anh không biết phải cười hay phải khóc nữa, nhột quá không ngồi yên được, giãy cũng chẳng thoát ra được. tưởng giận hờn gì nhau, cù có tí cười khanh khách. cuối cùng là trong căn phòng nhỏ có hai con người lăn lộn trên giường, từ góc này qua góc khác, hay cái là không lăn xuống giường lần nào.

"mệt quá... đừng cù anh nữa sơn ơi anh xin mày, đừng cù nữa!!" phong hào nắm lấy hai cổ tay thái sơn, nằm ra giường thở hồng hộc. "dừng... mệt quá... ha..."

"..."

thái sơn không trả lời, khẽ nuốt nước bọt. biết vì sao không?

tư thế của cả hai hiện tại khá là uhm... phong hào nằm bên dưới, nắm hai cổ tay cậu đặt sang hai bên. do vừa vật lộn với nhau nên anh mệt, hai má ửng hồng, hơi thở có chút không đều, tóc hơi ươn ướt dính vào trán, cổ áo xộc xệch. thái sơn nằm trên, cũng trong tình trạng y chang, không khác gì.

phong hào bây giờ mới nhận ra sự mờ ám của tư thế nằm hiện tại, thế là mặt mũi cứ phải gọi là đỏ tưng bừng khói lửa, rụt rè thả tay sơn ra để chỉnh lại cổ áo. đột nhiên thái sơn nằm sang bên cạnh, một tay luồn xuống eo anh kéo anh qua nằm lên người mình mà ôm.

"lại ôm..." phong hào để hai tay chắn trước ngực cậu, định đẩy ra. "sao mà ôm suốt thế?"

"em yêu anh."

???

"tay anh run thế?" cậu xoa nhẹ mu bàn tay anh đặt trên ngực mình, sau đó cầm tay anh đặt lên môi mình hôn cái chụt. "ngại à?"

"ng-ngại đâu... ý là cũng cũng... ừ... m..." càng nói càng vấp. ừ đấy, anh ngại. ngại quá nên úp mặt lên vai cậu đây nè, không dám nhìn luôn.

"... anh ghét em thật à?"

...

"sao không trả lời?"

"anh..."

"em yêu anh."

...

"em yêu trần phong hào."

...

"yêu anh lắm."

cậu càng nói, tay anh càng run. thái sơn còn cảm nhận được nhịp tim của anh cứ tăng lên dần dần, đập liên hồi. làm sao mà anh giấu được...

"tim anh đang đập nhanh lắm. tay anh run lắm luôn." cậu luồn tay vào mái tóc anh, xoa nhẹ. "nhìn em đây này, đừng im lặng nữa. em biết anh còn thức mà."

"im đi..."

"hong, em hong thích im. thích nói nhiều á. em yêu anh." thái sơn hôn lên tai anh một cái, làm anh giật bắn mình, vội đưa tay bịt tai lại. "tai anh đỏ quá này."

"tại thằng nào hôn?"

"em." cậu rúc mặt vào cổ anh, hôn cái chụt phát nữa. "chỉ có em thui."

"... anh ghét mày..."

"... nhưng mà em yêu anh."

"ghét mày."

"em yêu anh."

"anh ghét mày..."

"em yêu anh."

"nhưng mà..."

"em yêu anh."

"... ừ, anh yêu em."

"em... hả cái gì cơ?!"

-------

cái gì cơ?! 🤯

hết draft rồi omg?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro