XVIII. Ngàn Năm. (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rác rưởi.."

MinHyung nhìn thẳng vào đôi mắt đang sáng lên những tia phẫn uất của vợ mình, tại sao MinSeok lại dám vì một tên đại học sĩ mà sỉ vả chồng của cậu bằng lời lẽ như vậy chứ? Hắn đứng hình hồi lâu, trong lòng thực sự có chút khó tin.

"Ryu MinSeok, mau đứng dậy đi vào trong ngay"

Mặc dù MinHyung đã gằn giọng ra lệnh, nhưng MinSeok lại chẳng có vẻ gì là đang sợ hãi, cậu bình tĩnh đỡ Hyukkyu đứng dậy, mặc kệ vẻ mặt u ám xám xịt của MinHyung mà xem thử một lần nữa, đích thân xác nhận anh không sao mới miễn cưỡng yên tâm.

"Nhìn thái tử phi thao tác lanh lẹ như vậy chắc hẳn chân đã không còn đau nữa rồi, vi thần mừng cho người"

Nói rồi Hyukkyu lại mỉm cười, nụ cười vẫn đẹp đẽ như ngày nào, lại càng thêm in hằn vào tâm trí Ryu MinSeok một dáng vẻ đạo mạo như hoa như ngọc của bạch nguyệt quang rực rỡ.

"Ta không sao, vất vả cho huynh rồi"

"Thái tử phi đã quá lời rồi, đó là bổn phận của thần"

Hyukkyu vừa nắm nhẹ lấy bàn tay mới đỡ mình dậy của MinSeok vừa cười nói với cậu, không quên quay đầu thăm dò MinHyung, nhìn vẻ mặt chằm vằm như thóc ngâm của hắn, lòng anh lại dâng lên một niềm vui tốn nhiều giấy mực.

"Nếu thái tử phi ngọc thể đã an khang thì chắc thần cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa, KyuRin à chúng ta đi thôi"

"Dạ đại nhân"

Nói rồi Hyukkyu cúi đầu chào đôi vợ chồng trẻ một cái cho có lệ rồi quay người rời đi, với cô hầu nữ nhặt hộp đồ dùng lên đi theo phía sau. Ngay khi Hyukkyu vừa quay lưng bước về hướng ngược lại, MinHyung đã lập tức đi tới nắm chặt cổ tay MinSeok, ánh mắt hung ác mà nhìn cậu.

"Ta đã nói ngươi thế nào? Ta nói ngươi vào trong ngươi không nghe sao?!"

"B..Buông ra! Ngươi đang làm ta đau đó!"

MinHyung thấy em đau cũng mặc, em la hét cũng kệ, trực tiếp thô bạo mà kéo cậu vào trong, trên con đường rải sỏi, bước chân của đại học sĩ đã dừng lại, quay đầu nhìn về phía phủ thái tử đang nhấn chìm trong cơn thịnh nộ của trữ quân, khoé môi dâng lên ý cười khó tả.

"Có vẻ sắp tới thái tử phi sẽ lại cần tới lão Chang rồi nhỉ?"

.

"L..Lee MinHyung..!!"

Trong bồn tắm của phủ thái tử, MinHyung như lên cơn ghen tuông cực điểm, vừa kéo MinSeok vào trong đã lập tức hất cậu ngã văng xuống làn nước lạnh lẽo chưa được làm nóng.

Kí ức về ngày thân thể đắm chìm trong làn nước sông Hàn như hiện lên rõ nét trong đầu MinSeok, cậu cảm thấy tâm trí mịt mờ như phủ sương mù, tứ chi yếu ớt dần đi đến mức không đủ sức vùng vẫy nữa. Nhưng MinHyung tất nhiên không để cậu được yên, liền xuống bồn mà thô bạo nắm lấy tóc cậu lôi lên khỏi mặt nước, kề bên gương mặt đã bày tỏ rõ sự đau đớn tuyệt vọng của cậu mà chì chiết.

"Ngươi thích hắn lắm đúng không? Thích đến mức không màng đến bản thân có đúng không?!"

MinSeok vừa đau vừa lạnh, cơ thể mềm oặt ngay cả cánh môi không còn đủ sức để hé ra trả lời hắn nữa, cậu lúc này chỉ ước gì hắn sẽ vì ghen tuông mà giết quách cậu đi cho rồi. Cậu hiểu rõ hành vi hiện tại của hắn hơn bất kì ai, hắn ghét những đụng chạm của Kim Hyukkyu trên người cậu, ghét việc phải kề cạnh với một người vợ đã bị người đàn ông khác chạm vào, và hơn cả là ghét, hắn dường như căm hận Hyukkyu vô cùng, chỉ muốn nhấn chìm cậu trong nước hàng trăm lần để rửa sạch nỗi bận lòng của hắn.

Cái tâm lý chiếm hữu biến thái đến đáng sợ này của Lee MinHyung, Ryu MinSeok đâu phải chưa từng kinh qua.

Ngay khi đầu óc MinSeok đang dần trở nên tê dại vì làn nước lạnh lẽo lướt đều trên da thịt, thì bàn tay đang nắm tóc cậu của MinHyung đột nhiên nới lỏng dần, hắn chuyển xuống hai vai, nắm chặt mà kéo cậu tới ép dựa lên thành bể. Hai mắt MinSeok đờ đẫn dần vì nhiệt độ xuống thấp, hoàn toàn không để ý đến việc bên dưới của cậu đã bị hắn lột ra như lột vỏ một trái quýt, nâng lên kề bên hông mà đưa tay thoả sức vuốt ve.

"Ngươi.."

"Có lỗi thì biết điều im miệng lại"

MinHyung không cho MinSeok cơ hội chửi mắng hắn, trách móc cậu một câu xong liền trực tiếp hôn chặn miệng cậu. MinSeok lịm dần đi vì cái lạnh đến khó chịu, vừa cảm nhận đầu lưỡi của MinHyung đang lấp đầy những khoảng trống bên trong khoang miệng cậu vừa vô thức ôm lấy cổ hắn, cố dựa vào việc tiếp xúc da thịt để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dễ chịu? MinHyung đời nào cho phép MinSeok được yên ổn như vậy chứ, nhất là trong trường hợp này, hắn nghiêng mình lại gần cậu thêm một chút, bên dưới không cần làm ẩm, cũng chẳng cần mơn trớn, cứ như vậy thuận theo dòng chảy đâm thẳng vào bên trong nơi kín kẽ của đối phương, khiến MinSeok đau đớn nhiều hơn là sung sướng, hai chân vô thức mà xiết chặt lấy quanh hông MinHyung, khoé mắt đang ướt đẫm vì nước cũng rỉ ra những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng, cậu không biết nên chống lại hắn như thế nào, thực ra so với không biết thì nói là không đủ sức thực ra chính xác hơn.

"N..Ngươi.. Mau..Dừng lại đi mà.."

"Gọi tên ta như cách em gọi tên hắn đi, em làm được mà"

"Không.."

MinSeok gục xuống vai MinHyung, những đầu ngón tay run bần bật vì lạnh và vì những làn sóng tình mà hắn đang dẫn truyền vào cơ thể cậu, dù rất muốn hắn đừng trừng phạt mình theo cách này nữa, nhưng nghĩ thế nào MinSeok vẫn lựa chọn tiếp tục bướng bỉnh, và MinHyung cũng không bận lòng vì sự bướng bỉnh ương ngạnh ấy của cậu, vì hắn biết hắn chỉ đơn giản nhấp hông mạnh thêm một chút, bé bỏng của hắn nhất định sẽ không thể chịu được mà thốt lên những tiếng rên la kịch liệt, dù sao hắn cũng thích thứ âm thanh đó hơn là tiếng cậu gọi tên hắn.

"M..MinHyung.. Ta biết sai rồi.. Ư hức.. Ta biết sai rồi mà.."

Bên dưới của MinSeok bị MinHyung trêu đùa đến mức sắp phát điên đến nơi rồi, nhịn không nổi nữa chỉ có thể thoả hiệp theo hắn, cơ thể cậu lúc này đã lạnh đến mức không còn cảm giác gì nữa, nhưng bằng cách nào đó những xâm nhập của hắn ở hạ thân vẫn truyền tới những âm ỉ miên man, tựa như những dòng điện chạy lên đỉnh đầu cậu, ép cậu muốn buông lơi cũng không được, để tâm cũng không muốn.

"Ban nãy nói em gọi thì em không gọi, giờ thì muộn rồi"

MinHyung kề bên tai MinSeok, hôn nhẹ lên vành tai đã đỏ bừng vì nhiệt độ xuống thấp của cậu rồi khẽ hôn lên má, từ từ tiến tới đặt thêm một nụ hôn khác lên nốt ruồi lệ xinh đẹp của cậu, thê tử của hắn luôn là một mỹ nhân, chỉ cần biết điều mà mềm mỏng thuận theo ý hắn một chút, chắc chắn sẽ không cần phải sợ thiếu thứ gì.

Nhưng biết sao được, con người xinh đẹp này lại luôn bướng bỉnh như vậy, không những luôn chống đối hắn mà bây giờ còn động tình với người không nên dính líu nhất mất rồi.

"Nói ta nghe, tại sao em lại thích hắn?"

"Không nói ngươi biết"

"Em đừng ương bướng với ta"

"Huynh ấy tốt hơn ngươi.."

"Tốt hơn? Hắn đã ôm em vào lòng rồi hôn em hay sao? Hay là làm ấm giường cho em rồi? Mà tại sao trong mắt em hắn lại tốt đẹp hơn ta?"

"Chính vì không có những suy nghĩ đó nên huynh ấy mới tốt hơn ngươi"

MinHyung khẽ bật cười, quả nhiên là thiếu nam nhà đại học sĩ, càng ngày càng biết cách ăn nói. Ánh mắt của hắn tuy đã dịu dần đi, nhưng những chuyển động bên dưới vẫn luôn rất thô bạo, khiến MinSeok không rên la thì cũng nức nở, cảm giác cơ thể cũng càng ngày càng dính sát lấy nhau rồi.

"Nếu vậy thì ta sẽ không để em được yên ổn cùng hắn đâu"

"Ngươi muốn gì.."

MinSeok ngẩng đầu, hàng mi đẫm nước hé mở nhìn hắn.

"Muốn gì sao? Muốn cơ thể này của em chỉ được phép nhớ tới một mình ta"

Nói rồi hắn đưa tay nắm lấy xương hông mảnh khảnh của cậu, chuyển động mạnh mẽ hơn mà xâm nhập càng lúc càng thô bạo, như hận không thể trực tiếp chơi cậu đến chết mà nhấp nhả mỗi lúc một mạnh hơn.

MinSeok nhăn mặt, này căn bản đâu phải là làm tình, cảm giác giống tra tấn thì đúng hơn.

.

Nhưng trong khi MinSeok đang phải lãnh đủ sự trừng phạt vì đã trót ân cần, thì Kim Hyukkyu ở một nơi nào đó, dưới mái hiên lộng gió lại đang cùng một thiếu niên quan phục đỏ chậm rãi đặt cờ. Mùa đông thì luôn lạnh, nhưng anh ta lại có cảm giác khá ấm áp vì gặp được một người thích hợp để kề cạnh trong lúc gió rét ùa về.

"Ở đó mùa đông có lạnh như ở đây không?"

"Không ở gần biển nên cũng không đáng kể"

Hyukkyu ngẩng đầu nhìn thiếu niên quan phục đỏ ngồi phía trước, trên mặt lại thoáng lộ ra nụ cười, tiếp tục đặt cờ mà không để ý đến chi tiết khá nhỏ.

Anh ta từ bé đến lớn chỉ chăm chăm chơi cờ trắng, hôm nay vậy mà lại đã hạ cờ đen.
——
• Follow tiktok @_woozieum để cập nhật spoil nhé ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro