Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phục vụ run lẩy bẩy: "Thuốc...Thuốc chuột? !"

Lee Sanghyeok gật đầu, nhân viên phục vụ điên cuồng lắc đầu: "Không có! ! ! Nhà hàng chúng tôi có giấy chứng nhận vệ sinh, chắc chắn không có chuột! Cũng không chuẩn bị thuốc chuột làm gì!"

Dòng suy nghĩ của Moon Hyeonjoon nhanh chóng bị Lee Sanghyeok kéo trở về, cũng hỏi: "Không có thuốc chuột, vậy thạch tín thì sao? Có không?"

Lee Minhyeong cùng vấn đề: "Hạc đỉnh hồng?"

Nhân viên phục vụ chịu không nổi: "Hạc, hạc đỉnh hồng? !"

"Không biết hạc đỉnh hồng là cái gì sao?"

Kim Jeonggyun thương hại nhìn nhân viên phục vụ, tốt bụng giải thích giúp: "Là cái Lão Phật gia ép Hương phi nương nương uống đó, hồi cô còn bé nghỉ hè người lớn không cho xem phim truyền hình à?"

(*Bạn nào xem phim cung đấu nhiều thường hay nghe đến độc Hạc đỉnh hồng đấy, điển hình là ai có tuổi thơ xem Hoàn châu cách cách sẽ biết cái đoạn Lão Phật Gia ép Hàm Hương uống Hạc đỉnh hồng. Tóm lại, Hạc đỉnh hồng cũng là một loại độc tương tự như thạch tín vậy.)

Jeong Jihoon không nhịn được: "Có cái gì nhanh gọn hơn dùng dao bầu* để giải quyết đâu chứ."

(*Ai tò mò dao bầu trông thế nào thì tra google xem ảnh giúp mình nha, chứ cái này bạo lực qué, hỏng dám đưa vào.)

Cô gái phục vụ không biết làm sao lại gặp phải thổ phỉ, tay run run muốn cầm bộ đàm lên: "Các anh, các anh..."

Lee Sanghyeok không nhịn được cười ra tiếng.

"Đừng gọi bảo vệ!!!"

Kim Panging càng lúc càng hối hận việc mình tiếp nhận câu lạc bộ tất cả thành viên đều là kẻ ác này, không thể nhịn được nữa đứng lên hét to.

"Xin lỗi, tự bọn tôi đi! Xin lỗi em gái, tôi lập tức dẫn đám thần kinh này đi! Cô làm ơn đừng có gọi bảo vệ! Bọn tôi không thể bị đưa lên tin tức, Lee Sanghyeok! ! ! Không phải cậu tính tiền rồi sao? ! Đi thôi!"

Moon Hyeonjoon bị kéo đứng dậy, như trước vẫn tâm nguyện khó yên: "Đánh không thể đánh, bỏ thuốc không thể bỏ, cứ như vậy mà đi?"

"Thôi vậy, lần sau đi"

Lee Minhyeong buồn bã nói,

"Chiến đội chúng ta mới vừa thăng hạng từ thi đấu dự tuyển, tiền đồ tốt đẹp, vì cái loại bại hoại như vậy thật không đáng...Lần sau đi...Lần sau ra nước ngoài thi đấu mà gặp được thì động thủ? Làm sạch sẽ một chút, ở nước ngoài giết anh ta người khác cũng không biết..."

"Nước ngoài cũng không được! ! !"

Kim Panging tức giận đến muốn đánh Lee Minhyeong,

"Tôi phát hiện! Cậu ngày thường yên tĩnh thật ra lại xấu xa nhất! Ngậm miệng cho tôi!"

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là muốn động miệng vài câu hoặc làm mấy việc nhỏ gì đó không thể lên tin tức được, Kim Panging thì một chút phiền phức cũng không muốn dính vào, hùng hùng hổ hổ giật lấy hoá đơn giục mọi người đứng dậy, mọi người bất đắc dĩ, không tình nguyện cầm điện thoại di động đứng lên.

Mọi người đi ra ngoài, lúc ngang qua phòng riêng của LJ, Moon Hyeonjoon không nhịn được nói: "Là cái phòng này."

Không chờ Kim Panging cản mọi người, Jeong Jihoon đi đầu tiên đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong chỉ có hai người phục vụ đang dọn phòng: "Quên cái gì ạ?"

Jeong Jihoon cau mày: "Không."

"Trốn còn nhanh như vậy."

Moon Hyeonjoon bĩu môi khinh thường,

"Chắc chắn là bởi vì nhìn thấy tôi."

Kim Panging thở phào nhẹ nhõm: "Người đã đi hết, được rồi được rồi chúng ta cũng đi thôi."

Kim Panging vừa gọi điện cho tài xế vừa vội vàng kéo mọi người ra ngoài. Trời đã tối đen, mọi người đi ở ven đường, Lee Sanghyeok xoa dạ dày một cái.

Jeong Jihoon cau mày nhìn sang, Lee Minhyeong hỏi trước: "Đau dạ dày?"

Lee Sanghyeok lắc đầu: "Không có chuyện gì."

"Giả vờ cái gì."

Lee Minhyeong nhíu mày.

"Cậu vốn không thể đói bụng, buổi trưa gần như không ăn cái gì, tôi thấy vừa nãy lẩu cậu cũng ăn ít, vừa nãy đã đau dạ dày rồi?"

"Lớn tiếng như vậy dạy bảo ai đấy, hơi hơi đau, thật sự không nghiêm trọng."

Vẻ mặt Lee Sanghyeok như thường.

"Về uống một gói thuốc pha nước ấm là được."

"Đau dạ dày?"

Kim Panging căng thẳng hỏi.

"Không có vấn đề gì lớn chứ? Không phải bệnh đau dạ dày của cậu tốt lên rồi sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Đã khoẻ từ lâu, chỉ là ăn uống không điều độ nó lại cáu kỉnh lên một tí, không có chuyện gì."

Kim Panging không tin nhìn Lee Sanghyeok, lại nhìn về phía Lee Minhyeong, Lee Minhyeong gật đầu: "Cái này là thật, bác sĩ nói, ăn uống không điều độ sẽ có chút vấn đề nhỏ, hình như chỉ cần uống ít nước ấm là tốt rồi, việc này...Không phải anh mang theo thuốc bên người sao? Về lại nhà hàng xin một ly nước ấm uống đi."

Lee Sanghyeok còn muốn buổi tối đi đón Jeong Jihoon, không muốn làm lỡ thời gian: "Về căn cứ rồi nói."

"Về căn cứ rồi nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?!"

Kim Panging không dám để Lee Sanghyeok có thêm chuyện gì, không cho phép nói.

"Tôi quay lại với cậu, đi một tí đi. Kim Jeonggyun, xe đến thì chờ bọn tôi một chút, rất nhanh."

Kim Jeonggyun gật đầu: "Mau đi."

Lee Sanghyeok không còn cách nào, bị Kim Panging kéo về lại nhà hàng.

Bốn người còn lại chờ ở ven đường.

Một chiếc ô tô riêng từ gara đi ra, chậm rãi dừng lại ven đường, một người từ vị trí lái xe mở cửa đi xuống đứng sau thân xe, chỉ có thể nhìn thấy nửa bóng lưng.

Jeong Jihoon đang chờ xe, nheo mắt lại nhìn qua, cười lạnh: "Đây không phải là đúng dịp?"

Moon Hyeonjoon mờ mịt thuận theo ánh mắt Jeong Jihoon nhìn sang: "Cái đệch."

Lee Minhyeong nhìn qua, chần chờ một lúc nói: "Chỗ này rất nhiều camera, đừng gây phiền phức cho mình."

Dạy bảo hai năm trước vẫn còn đó, Jeong Jihoon đúng thật không còn dám để người khác gánh thay cho mình.

Nhưng mà Jeong Jihoon vẫn đi đến phía chiếc ô tô riêng.

Kim Jeonggyun nãy giờ vẫn luôn nhìn điện thoại, nghe vậy quay đầu nhìn: "Làm sao thế?"

Moon Hyeonjoon nhìn người cách đó không xa: "Park Minho."

Con mắt Kim Jeonggyun tối sầm lại.

Park Minho vừa nãy uống hơi nhiều rượu, đưa mấy thành viên LJ lên xe buýt xong hắn ở lại, đang say lờ đờ mờ mịt tìm lái xe thuê, nghe thấy tiếng bước chân, Park Minho ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ngu người chốc lát nói: "...Jeong Jihoon?"

Jeong Jihoon hờ hững nhìn Park Minho.

Park Minho xoa xoa mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn mấy người đi tới, môi run rẩy: "Kim Jeonggyun, Moon Hyeonjoon, Lee Minhyeong..."

Park Minho lại nhìn về phía Jeong Jihoon, trong nháy mắt hoàn hồn như tỉnh cả rượu, tránh né ánh mắt muốn trốn lên xe, thế nhưng Jeong Jihoon trước một bước khoát tay lên cửa xe.

Park Minho chột dạ lùi về phía sau hai bước: "Cậu..."

"Yên tâm, có rất nhiều camera, sẽ không đánh anh."

Jeong Jihoon chán ghét nhìn Park Minho

"Chỉ là muốn hỏi anh một câu, hỏi xong đi ngay."

"Hỏi..."

Park Minho bây giờ sợ nhất là thấy mấy người này, chết là hôm nay LJ thi đấu hắn không thể không tới, trốn trốn tránh tránh cả một ngày, không ngờ cuối cùng vẫn gặp phải, bây giờ chỉ muốn trốn đi thật nhanh, run giọng nói.

"Cậu hỏi đi..."

"Jiyeongie kia."

Jeong Jihoon hỏi.

"Hiện tại có khoẻ không?"

Park Minho ngớ ra nhìn Jeong Jihoon, ngàn tính vạn tính không nghĩ đến Jeong Jihoon vậy mà hỏi cái này, hắn vô thức nói: "Năm ấy sau khi các cậu đi, lổ hổng nhà cô ấy miễn cưỡng bù đắp được, sau lần đó ba cô ấy bị đột quỵ, bị bệnh một thời gian không quan tâm chuyện gì nữa, sau khi kết hôn...Chuyện trong nhà là cả hai người bọn tôi cùng quản lý, cô ấy...Xem như là vẫn ổn."

Jeong Jihoon gật đầu: "Được rồi."

Jeong Jihoon quay người muốn đi, Park Minho còn chưa phản ứng được xảy ra chuyện gì, Jeong Jihoon không hỏi chuyện khác, chỉ hỏi một câu Jiyeongie có khoẻ không không liên quan gì tới mình, đây là có ý gì?

Park Minho run lên vội vội vàng vàng gọi: "Kim Jeonggyun! Moon Hyeonjoon!"

Park Minho run giọng hỏi: "Các cậu ngày hôm nay...Là vì trả thù tôi? Báo thù rửa hận trước cho Lee Sanghyeok?"

Moon Hyeonjoon ngoáy ngoáy lỗ tai, bật cười: "Báo thù?"

Park Minho muốn nói lại thôi: "Trận thi đấu cuối cùng..."

"Chuyện giữa anh với anh Sanghyeok đã thanh toán xong, anh âhs bây giờ sợ đã quên mất bộ dạng của anh trông như thế nào rồi."

Moon Hyeonjoon trên dưới nhìn Park Minho,

"Người bây giờ vẫn không bỏ xuống được là anh nhỉ?"

Con người Park Minho đột nhiên co rút lại, không dám đối diện với mấy người.

Đúng thật, hai năm qua không bỏ xuống được tại mọi thời khắc bị chút lương tâm còn sót lại dằn vặt dây dưa, là chính hắn

Làm chuyện thẹn với lòng là mình, trong lòng Lee Sanghyeok không có bất kỳ gánh nặng gì, người ta có cái gì để xoắn xuýt?

Chỉ là một trận thi đấu mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể khiến bọn họ có chút đau buồn đối với nơi đã từng là chiến đội của bọn họ.

Nghĩ đến LJ đã thành lịch sử, Park Minho nghiêng đầu nhìn mấy người, ánh mắt kính trọng mà ao ước lẩm bẩm: "Kim Jeonggyun cậu đi làm huấn luyện viên? Tốt, lần này đã đầy đủ rồi..."

Hợp lại thành công nhóm thiên tài đã từng ở LJ, chỉ là không mang theo logo của LJ nữa mà thôi.

Park Minho lẩm bẩm nói: "Đến cuối cùng, tôi mới là người bị đuổi đi."

Trong mấy người có Kim Jeonggyun cùng đội với Park Minho lâu nhất, cũng là người vô cùng không muốn thấy Park Minho nhất, Kim Jeonggyun trầm mặc một chữ không muốn nói, vừa định kéo mọi người đi, Park Minho lại nói: "Jeong Jihoon, cậu...Cũng đến chiến đội bọn họ?"

Sắc mặt Jeong Jihoon không mấy thân thiện nhìn về phía Park Minho: "Ờ, có gì không?"

Park Minho không chắc chắn nói: "Không phải cậu với Lee Sanghyeok như nước với lửa sao? Cậu..."

Park Minho nhìn Jeong Jihoon, không xác định hỏi: "Cậu với Lee Sanghyeok ở bên nhau?"

Jeong Jihoon ngẩn ra: "Anh đã uống bao nhiêu? Nói cái gì đó?"

"Vậy là không ở bên nhau..."

Park Minho lầm bầm lầu bầu, không thể hiểu nổi.

"Vậy tại sao cậu lại đến chiến đội của cậu ta? Cậu ta...Cậu đến bây giờ còn chưa biết cái gì?"

Lông mày Jeong Jihoon nhăn lại: "Tôi phải biết cái gì?"

"Không có gì." Park Minho lắc đầu, "Không có gì."

"Ấp a ấp úng, là muốn chơi ly gián, hay là lại muốn ám chỉ uy hiếp cái gì?"

Nói đến uy hiếp Jeong Jihoon lại không nhịn được cơn giận,

"Park Minho, lúc trước vì sao Lee Sanghyeok bị anh uy hiếp, trong lòng anh rõ ràng, bây giờ đã trả sạch rồi, anh còn chuyện gì muốn nói thì nói đi, còn sợ anh nói cái gì nữa đâu?"

"Tôi không muốn uy hiếp cậu ta lần nữa!"

Park Minho nóng lòng nói,

"Tôi đây là, đang cân nhắc thay Lee Sanghyeok, nếu cậu..."

"Cân nhắc cái gì? ! Cậu thì suy xét cái gì? !"

Kim Jeonggyun từ khi giải nghệ vẫn luôn kìm nén một ngọn đuốc trong lòng, bây giờ đã đi đến bờ vực bùng nổ, thô lỗ nói: "Cậu lại muốn suy xét cái gì? ! Nói cho cậu biết, Jeong Jihoon đến chiến đội của bọn tôi, cậu ấy với Lee Sanghyeok đã hoà giải, cậu muốn xúi giục cái gì? !"

Park Minho không thể tự kiềm chế được lùi về sau một bước, nói lắp: "Tôi, tôi chỉ là muốn cuối cùng bồi thường Lee Sanghyeok chút gì đó, tôi..."

"Muốn bồi thường? Được."

Trong nháy mắt Jeong Jihoon bắt được trọng điểm,

"Đi, đi phát X, nói rõ ràng chuyện anh đè xuống hai năm trước, thế nào? Dù sao anh cũng đã kết hôn rồi, bây giờ chiến đội rất nhanh cũng không còn, anh đâu thể tiếp tục kinh doanh một chiến đội thứ cấp trong liên minh nữa phải không? Anh còn sợ cái gì?"

"Vậy không được! ! !"

Park Minho không chút nghĩ ngợi nói,

"Tôi nhiều bạn bè trong giới như thế! Tôi nói hết toàn bộ ra, vậy tôi sau này..."

"Anh sau này?"

Jeong Jihoon bật cười,

"Chỉ anh có sau này, người khác không có?"

"Hai năm trước anh hại ông bị bán qua bán lại, hai năm, thật vất vả mới có được chút hy vọng ổn định, phút cuối cùng lại bị anh làm bực bội thêm lần nữa."

Jeong Jihoon tận lực khống chế ý muốn động thủ của mình,

"Còn lại cái chiến đội vỏ rỗng như thế, đánh ai cũng đánh không lại, một đội quán quân bị anh làm cho từ trụ hạng một đường thua đến bây giờ bị đá khỏi trận. Chính các anh vô dụng không quản lý được, cứ nhất định trận bên vách núi cuối cùng gặp phải TG chúng tôi đánh một bảng tình cảm, rất nhanh phải cút đi còn hãm hại thêm một phen, chọc tất cả bình phun trên mạng chửi rủa chiến đội mới của tôi, a...Anh con mẹ nó mệnh số khắc tôi phải không? !"

Nếu không phải ở đây quá nhiều camera, Jeong Jihoon rất muốn động tay động chân: "Ông năm đó thiếu nợ LJ một phần ân tình, thế nhưng không phải nợ anh, anh bây giờ cùng thảo luận với tôi chuyện sau này? Anh nói sao cơ? !"

Park Minho hốt hoảng lùi về sau mấy bước: "Cậu nợ Lee Sanghyeok, mà Lee Sanghyeok năm đó...Cũng như vậy đối với tôi..."

"Khỏi cần nói, van cầu anh."

Moon Hyeonjoon không chịu được đánh gãy Park Minho,

"Đã thanh toán xong từ lâu, đừng tiếp tục nhắc lại chuyện năm đó anh đối tốt với anh Sanghyeok thế nào, đôi bên chừa cho nhau chút hồi ức đi, đừng khiến sau này bọn tôi nhớ về cuộc sống trước kia lại thấy buồn nôn, được không?"

Park Minho ngậm miệng.

Một lát sau ngột ngạt nói: "Tôi..."

Jeong Jihoon buồn bực: "Không vui thì dẹp đi, dù gì cũng đã bị phun thành quen."

Hai tay Kim Jeonggyun hơi phát run, không nói một lời quay người muốn đi.

"Chờ chút..."

Park Minho đột nhiên nói

"Thế này, các cậu, chính các cậu viết bài làm sáng tỏ, tôi không giải thích, cái này được rồi phải không? Được..."

"Được con mẹ cậu! ! !"

Kim Jeonggyun nín nửa ngày hoàn toàn bị làm cho nổ tung, quay người cả giận nói,

"Được con mẹ cậu! ! ! Nói hồi lâu, cậu chỉ nguyện ý bồi thường cái này? !"

Kim Jeonggyun không nhịn nổi: "Làm sáng tỏ? Cậu cho rằng hai năm nay bọn tôi chưa từng thay Lee Sanghyeok làm sáng tỏ? ! Có người nào tin không? Có người tin không? ! ! !"

"Chung kết năm đó ông thay Lee Sanghyeok làm sáng tỏ, thế nhưng bọn nhổ nước bọt nói thế nào? !"

"Nói tôi những năm này đi theo Lee Sanghyeok làm cẩu liếm* làm còn nhiều hơn nô tài thành quen rồi, lại bị đẩy ra làm bia đỡ đạn! ! !"

Thù mới hận cũ chồng lên nhau, Kim Jeonggyun rốt cục không khống chế được cơn giận, bây giờ hận không thể xé xác Park Minho,

"Lee Minhyeong cũng làm sáng tỏ, Moon Hyeonjoon cũng làm sáng tỏ, có người tin không? Hai người bọn họ cùng đi theo Lee Sanghyeok, tất cả đều nói bọn họ giận mà không dám nói gì, không tẩy trắng thay Lee Sanghyeok sẽ bị Lee Sanghyeok làm khó dễ ở chiến đội mới, còn nói tài khoản X của hai người bọn họ đều bị Lee Sanghyeok kiểm soát! ! ! Bọn tôi càng làm sáng tỏ Lee Sanghyeok càng bị bôi đen nghiêm trọng hơn, bọn tôi còn có thể làm sao? !"

(* Cẩu liếm: ý chỉ những hành động nịnh nọt, tâng bốc,...)

"Không ai tin, chứng cứ lại không lấy ra nổi, cậu mấy năm này ngược lại lăn lộn duyên tốt, không ai tin cậu sẽ hãm hại đồng đội từng một tay dẫn ra như thế! Bọn tôi giải thích suông Lee Sanghyeok càng bị bôi đen hơn, có thể làm sao bây giờ? ! Năm đó ông thiếu nợ Lee Sanghyeok ân tình lớn như vậy, để cậu ấy gánh vác thay ông nhiều như vậy, ông không uất ức sao? ! ! ! Sợ mang thêm phiền phức cho cậu ấy, trong lễ giải nghệ cũng không dám nhắc đến cậu ấy một câu, ông không hận sao? ! ! !"

Nhắc tới giải nghệ Park Minho rốt cục không khống chế được, cắn răng rơi nước mắt.

"Jeong Jihoon! ! Lúc bị Lee Sanghyeok tự tay đưa đi thả bao nhiêu lời hung ác, thế nhưng quay đầu vẫn nói với KT đây không phải Lee Sanghyeok muốn! Mà người ta đều cho là Jeong Jihoon từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu bị Lee Sanghyeok nuôi thành tình cảm chim non*!"
Kim Jeonggyun nổi giận đùng đùng, hét lớn

"Ở GenG Jeong Jihoon cũng nói lời tương tự! Bị người khác vừa mắng vừa coi thường nói cậu ấy rời đi LJ bị ép phải ký hợp đồng bảo mật! ! ! Cuối cùng biến thành Lee Sanghyeok một tay che trời khống chế đồng đội, Jeong Jihoon có thể làm sao? ! Cậu ấy năm đó mới mười bảy! ! !"

(*Chim non thường nghe lời mẹ răm rắp, không có khả năng tự vệ và chúng tuân thủ ba mẹ chúng chặt chẽ.)

Jeong Jihoon cắn răng, quay đầu nhắm mắt lại, cổ họng nghèn nghẹn.

"Cậu bây giờ bảo bọn tôi giải thích? Lại lần nữa? Làm sao? Chê bọn tôi cuối cùng đã có được mấy ngày tốt đẹp cậu không chịu nổi?"

 Kim Jeonggyun giận không nhịn được,

"Ngoại trừ tự vệ thì cậu còn có thể làm cái gì? Tôi nói cho cậu biết, ngày hôm nay chiến đội không có cậu là cậu đáng đời! Cậu đáng đời nhất! ! ! Đáng đời cậu bây giờ một mình uống nhiều nằm nhoài ven đường không ai quan tâm! ! ! Đừng nhắc lại tình cũ với tôi, nếu không phải vì năm đó cậu mang tôi và Lee Sanghyeok từ lò đào tạo đi ra, tôi đã sớm chém cho cậu chết bầm! ! !"

Park Minho chậm rãi ngồi xổm xuống, bưng mắt, rốt cục không nhịn được khóc ra tiếng.

Lee Minhyeong tận lực giữ tỉnh táo: "Được rồi, không cần phải nói nhiều với anh ta, chọc tức mình không đáng, đi."

Mắt Kim Jeonggyun đỏ chót thở hồng hộc, lại mắng thêm hai câu mới đi lên xe, Moon Hyeonjoon giơ cho Park Minho một ngón giữa, đỡ Kim Jeonggyun đi.

Lee Minhyeong quay đầu lại liếc mắt nhìn Park Minho, chậm rãi nói: "Đội trưởng, nếu anh còn chút lương tâm, phát một cái X làm sáng tỏ rõ ràng đi, không cần anh sám hối cái gì, chi tiết nhỏ cũng không cần lôi ra, chỉ nói rõ khoản tiền năm đó bán bọn tôi rốt cục dùng để làm gì là được. Đến bây giờ, vẫn còn có người nói Lee Sanghyeok cầm khoản tiền bán bọn tôi, anh...Ngẫm lại những năm này Lee Sanghyeok phải trải qua thế nào đi."

Lee Minhyeong nhìn về phía Jeong Jihoon: "Jeong Jihoon, chúng ta đi."

Mọi người từng người từng người đi, Park Minho quỳ trên mặt đất gào khóc, khóc đủ nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, Park Minho được lái xe thuê dìu vào trong xe, há miệng run rẩy lấy điện thoại ra.

Trong diễn đàn, đúng như dự đoán, ngôn từ độc ác khiến Park Minho cũng nhìn không nổi.

Park Minho xem diễn đàn một lúc lâu, sau mấy lần do dự, phát ra một cái X.

Còn Tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro