Chương 12:Jimin đến Paros

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại Yoongi luôn tắt máy làm đáy lòng hắn nôn nao lo lắng vô cùng. Và điều đó làm Jungmin càng thêm căm hận Yoongi, vì cậu ta nhìn ra được rằng trong đôi mắt màu lạnh lùng đó đang dần thay đổi, nhưng chỉ là Jimin hắn chưa nhận ra mà thôi.

Mang một bụng tức giận trở về biệt thự, Jungmin lập tức cho người đổi mới toàn bộ vật dụng trong nhà và trong cả phòng ngủ, mọi dấu vết của Yoongi đều biến mất, mọi đồ dùng Yoongi từng chạm qua đều bốc hơi, như chính chủ nhân trước đây của nó vậy.

Trong lúc Jimin đang rõ ràng khẳng định tình cảm của mình như thế thì Yoongi lại chẳng thấy đâu, mùi hương quanh quẩn trong nhà đó cũng không còn, chỉ mới biến mất có ba ngày nhưng cậu dường như bốc hơi khỏi thế giới này, hắn bên ngoài bên trong đều loạn cả lên nên không biết phải đi đâu mới tìm được cậu.

Đêm dài dằng dặc, người đàn ông với đáy lòng ngổn ngang tâm sự ngồi ngoài ban công cầm điện thoại xoay xoay, hắn lại nhớ đến Yoongi rồi. Chợt nhớ ra điều gì đó, Jimin ngồi bật dậy mở điện thoại lên xem tấm ảnh lần trước, lúc cậu ngồi cuộn chăn thành một cục tròn ủm như cục bông tại nơi này, nhưng vì sao không có?

Jimin lạnh mặt, đôi mắt nhấc lên nhìn thẳng về phía giường ngủ, nơi có người đang nằm sấp nghịch máy tính của hắn. Park Jimin đanh giọng hỏi:

"Jungmin? Ảnh trong máy anh đâu?"

"Em xoá rồi, cậu ta không liên quan gì đến anh nữa, anh giữ lại làm gì?"

"Em sao lại tuỳ tiện như vậy?"

Jungmin đứng trên giường hét lên một cách bực tức, nhưng cậu ta không biết hành động tự mình cho rằng bản thân đang giận dỗi một cách đáng yêu đó lại khiến Jimin thêm chán chường:

"Anh còn nói anh yêu em? Rõ ràng đã không giống lúc trước nữa rồi!"

Jimin tức giận đứng dậy khỏi ghế, bàn tay cầm điện thoại đã siết đến trắng bệch mà cao giọng:

"Em hiểu chuyện một chút có được không? Anh đang nói em sao lại tuỳ tiện xoá đồ trong máy anh? Nhỡ có dữ liệu gì thì sao?"

"Em không cần biết, em cứ thích xoá đó! Anh vì một tấm ảnh mà trách em?"

Cậu ta nằm vật xuống giường, bờ vai run lên rồi bắt đầu khóc thút thít, hắn nghiến răng nỗ lực kìm nén cơn thịnh nộ, lại nghĩ đến những vết thương trên người Jungmin suốt năm năm qua đã phải chịu đựng nên đành phải thở dài đi đến dỗ dành.

Vô thức lại nghĩ đến Yoongi, em ấy không bao giờ như thế, em ấy luôn luôn hiểu chuyện, còn rất ngoan ngoãn. Suốt hơn nửa năm qua chung sống Yoongi chưa bao giờ làm gì để anh phải tức giận, ngược lại còn rất để ý đến hắn. Mỗi đêm làm việc khuya sẽ có trà nóng thơm lừng trên bàn làm việc, khi mệt mỏi sẽ có người xoa bóp hai bả vai mỏi nhừ, đến cả khi lăn giường cùng nhau Yoongi cũng luôn luôn chiều theo ý hắn.

Min Yoongi, tưởng chừng như chỉ là một cái tên mà Park Jimin đã bỏ phí, nhưng hoá ra lại là cả một bóng hình khiến hắn lao đao trong nhớ nhung khổ sở.

Đến ngày thứ tư vẫn không nghe được tin của Yoongi làm Jimin sốt ruột gần chết, Jungmin lại như trẻ con đòi hỏi hắn những điều kỳ quặc khiến hắn phiền não muốn phát điên.

Cậu ta bám dính lấy hắn đến công ty, đến giờ ăn sẽ nằng nặc bắt hắn dắt xuống nhà ăn, đút cậu ta ăn như cách hắn đã làm với Yoongi. Muốn thể hiện trước mắt mọi người rằng bây giờ hắn là của cậu ta.

Thái độ của Jungmin không những hống hách mà còn thích gây chuyện, tự cho mình là cao quý mà không xem ai ra gì, còn vô cớ bắt nhân viên trong công ty phục vụ mình như thể việc đó là trách nhiệm của họ.

Cậu ta mua sắm tiêu xài hoang phí quá thể, Jimin hắn cho tiền cậu ta cả đời tiêu không hết, nhưng cậu ta lại không biết điểm dừng, nhà đầy ắp những giỏ to giỏ nhỏ, còn mua những mảnh đất chẳng bao giờ đặt chân đến, một sống khác xa với Yoongi rất nhiều.

Mới chỉ có vài ngày Jimin đã cảm nhận được, người con trai mình yêu thương này trong năm năm mất tích đã thay đổi rất nhiều, và Jimin bắt đầu cảm thấy phiền.

Đêm đó Jungmin thân hình trắng trẻo uốn lượn như rắn nước quấn lấy Jimin, hắn cảm thấy có gì không đúng. Những thứ mời gọi gợi cảm như này cậu ta làm sao lại thành thạo như vậy? Nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước kia, hắn nhắm mắt lại gạt đi dòng suy nghĩ đang dấy lên trong đầu, ôm người vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Min Yoongi cứ như sợi dây mảnh quấn quanh quả tim của hắn, càng ngày càng siết chặt khiến nó tím bầm và đau đớn, nhưng giờ Jungmin đang ở đây, đang ngủ ngon trong vòng tay hắn, có phải đến lúc hắn nên trả lại tự do cho cậu rồi chăng? Người đàn ông thở dài ngồi dậy đi ra ngoài ban công nhìn lên trời, đêm nay ánh trăng bị mây mờ che khuất, mù mịt như mối quan hệ của hắn và cậu vậy.

Em ấy hiện giờ ra sao rồi?

Trái với lo lắng của Jimin, bên này Yoongi ăn ngủ đều rất ngon, đi chơi rất vui vẻ. Nhưng thi thoảng có lúc ngồi trên đường nhỏ lát gỗ dẫn thẳng ra biển, bóng lưng Yoongi lại cô độc kéo dài dưới ánh hoàng hôn, tùy ý để mặt trời nhuộm vàng lên mái tóc. Đôi mắt ươn ướt nhìn mặt biển lấp lánh dưới ánh chiều tà, cậu lại nhớ về hắn ta, người đàn ông tệ bạc đó.

Vu vơ tính nhẩm trong đầu, Yoongi thở dài khi chỉ còn hai ngày nữa là phải trở về rồi, phải về lại nơi đã phủ đầy những buồn vui sướng khổ, còn gặp lại người kia.

Một thành phố đối với Yoongi đã từng rất rộng lớn phồn hoa, nay bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ bằng vài con đường, vài góc phố, dù có trốn thế nào cũng sẽ gặp lại mà thôi, huống hồ hai công ty còn đang hợp tác. Nhưng Yoongi thực sự không muốn, giá như có thể từ bỏ mọi thứ đến đây định cư thì thật tốt. Lúc đó có thể có cuộc sống êm đềm không lo âu nghĩ ngợi, càng không phải tiếp tục buồn thương vì những chuyện trong quá khứ.

Đúng rồi, chuyện của Park Jimin và Min Yoongi chỉ có thể gọi là quá khứ mà thôi...

Nhưng còn bản hợp đồng...là cậu đồng ý bán thân vô thời hạn, nhưng người của hắn đã trở về rồi thì có phải nên nói chuyện một lần rõ ràng với hắn không?

Đi dọc trên con đường lát đá màu trắng, Yoongi được một người ngoại quốc hình như cũng là khách đi du lịch bắt chuyện, anh chàng xin cậu một tấm ảnh chụp với cây hoa giấy phía sau lưng. Yoongi rất vui vẻ đồng ý, cười rộ lên như bình minh trên biển, soi sáng những gợn sóng lăn tăn trên đại dương xanh thẳm, rất kỳ diệu và nên thơ.

Anh chàng ngoại quốc thoáng khựng người, nghiêng đầu hỏi Yoongi:

"Bạn biết bạn giống loài hoa nào không?"

"Xin lỗi, tôi không biết!"

"Bạn giống như bông hoa hồng Juliet vậy, cực kỳ quý hiếm! Cực kỳ xinh đẹp!"

Yoongi nghe xong vừa bất ngờ vừa ngại ngùng, bật cười thật tươi bên cạnh cây hoa giấy đỏ rực. Chàng trai này rất nhanh đã bắt được khoảnh khắc đó chụp lại một tấm. Hai người vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau suốt dọc đường về khách sạn của Yoongi, vẫy tay vài cái rồi tạm biệt nhau.

Nói là khách sạn nhưng là loại nằm dọc trên đường nhỏ, giống như một ngôi nhà bình thường, tất cả đều được xây bằng đá trắng, gạch trắng hoặc được tô màu trắng. Ánh đèn màu vàng nhạt nếu bật lên sẽ khiến căn phòng trở nên vô cùng xinh đẹp và ấm áp.

Tạm biệt nhau xong Yoongi vẫn đứng tại nơi cửa ra vào một lúc, khi trời tối hẳn cậu mới vào phòng mình tắm rửa sạch sẽ. Và rất nhanh anh bạn đó đã quay lại tặng một tấm ảnh khiến Yoongi bất ngờ, bức ảnh cậu mặc quần áo thùng thình, đứng cạnh cây hoa giấy, tay giơ lên "say hi" và cười thật tươi.

Trông rất đáng yêu.

"Bạn cho tôi một tấm ảnh, tôi tặng bạn một tấm ảnh, mong bạn có thời gian đi chơi vui vẻ, tạm biệt!"

Yoongi rất thích món quà nhỏ này, cậu mỉm cười thật tươi đem bức ảnh vào trong phòng, đặt lên tủ nhỏ cạnh giường. Anh bạn đó thật tỉ mỉ, còn lắp cả khung nữa, khung ảnh màu trắng, phía sau còn để lại vài dòng chữ:

"Bạn là một bông hồng Juliet xinh đẹp
Mong bạn sẽ mãi vui vẻ tươi tắn như trong bức ảnh này
Cảm ơn vì đã cho tôi một tấm ảnh đáng yêu như vậy!"

Trên đời này lại có một nhiếp ảnh gia đáng yêu đến vậy sao? Yoongi thay quần áo lại tiếp tục đi ra ngoài, lần này là đi ăn tối. Xong về lại đánh một giấc đến sáng hôm sau. Kể ra khi dẹp công việc qua một bên Yoongi lại có nhiều thứ muốn làm đến thế, những việc có thể mang lại niềm vui cho mình mà cậu đã quên mất từ rất lâu.

Jimin đã đến ngày thứ năm không tìm thấy Yoongi, hắn đã cho người lục tung cả thành phố này lên nhưng đều không có. Bộ dạng đã mất bình tĩnh đến mức ai cũng cảm nhận được. Đến khi Jungmin đến bên cạnh hắn, nắm lấy bờ vai rắn chắc kia mà thủ thỉ:

"Jiminie...em biết anh vẫn chưa buông được cậu ta, em biết cậu ta đang ở đâu."

Jimin xoay người nhìn Jungmin đầy nghi hoặc, nhưng đáp lại ánh mắt đó, cậu ta lại cười dịu dàng nhìn hắn, trong đôi mắt còn mang theo chút buồn bã:

"Em biết anh có một bản hợp đồng với cậu ta, Jiminie! Anh nên gặp mặt cậu ta nói chuyện rõ ràng một lần. Em đã trở về rồi, anh còn giữ mãi bản hợp đồng đó làm gì? Có phải anh không còn yêu em nữa, nên muốn giữ cậu ta lại?"

Một giọt nước mắt rơi xuống, thân thể mềm yếu khiến hắn xót xa, chậm rãi ôm cậu ta vào lòng vỗ về:

"Em tin anh? Đi tìm cậu ta nói chuyện?"

"Em tin anh, vả lại cậu ấy cũng cần có cuộc sống riêng của mình, em không muốn ai phải đau khổ vì em cả, anh cũng không muốn em buồn đúng không?"

Jimin nghe đến sắp gặp Yoongi tâm tình trở nên tốt hơn, lại vì Jungmin lần này đột nhiên hiểu chuyện làm hắn vui vẻ không ít, tảng đá trong lòng cũng được nhấc ra. Ngay đêm hôm đó hắn xuất phát đến Paros, Jimin phải ngồi máy bay tư nhân gần một ngày mới đến nơi. Đến được đảo đã là buổi chập tối, lúc bờ biển vừa tắt ánh mặt trời.

Jimin mở điện thoại lên gọi cho một dãy số lạ trong danh bạ, giọng nói hắn vừa mang chút bối rối vừa mang chút thấp thỏm:

"Tìm cho tôi cái tên Min Yoongi đăng ký ở khách sạn nào."

Rất nhanh địa chỉ và tên khách sạn đã được gửi đến điện thoại hắn, nhanh chóng đút điện thoại vào túi quần, Jimin gấp gáp dò hỏi đến nơi của Yoongi, đúng lúc bắt gặp người thương.

Hôm nay Yoongi mặc áo sơ mi đen, thoải mái mở hờ cúc trên cổ lộ ra xương quai xanh quyến rũ, quần jeans dài màu trắng ôm lấy đôi chân thon dài, mái tóc còn hơi ẩm ướt rũ hờ trên vầng trán nhỏ, dường như là vừa tắm xong. Jimin cứ đứng đằng xa nhìn Yoongi mang giày mãi, dáng người cao ráo thon gọn nhìn kiểu gì cũng rất thuận mắt người ta.

Đêm này là đêm cuối cùng Yoongi ở đây, ngày mai sẽ xuất phát trở về Hàn Quốc. Cậu đã gọi cho Cheolhan ngày mai ra sân bay sẵn đón mình, sau khi trở về có nên mua một mảnh đất ở đây không nhỉ? Hay là mua luôn căn này? Bà chủ có ý định bán mà! Nơi này địa điểm đẹp, đi lại thuận tiện, còn kiểu bày trí rất hợp ý Yoongi. Cậu xỏ giày vào rồi nói lớn với bà chủ:

"Đêm nay có thể cháu về muộn, bà đừng đợi cửa nhé! Cháu có mang chìa khoá rồi!"

Người chủ nhà thân thiện kia nói gì đó, Jimin chỉ thấy cậu cười tươi rồi nhanh chóng đi mất. Jimin đứng từ xa nhìn theo bóng dáng quen thuộc đó mà không khỏi xót xa. Không có hắn, nhìn xem cậu thoải mái bao nhiêu. Không có hắn, nhìn xem cậu chẳng phải cần lao đầu vào sách vở. Không có hắn, cậu hoàn toàn như một con người khác, hồn nhiên vui vẻ biết bao nhiêu. Để Yoongi bên cạnh hắn vẫn mãi chỉ là một bộ dáng ngoan ngoãn ẩn nhẫn mà thôi.

Jimin, rốt cuộc bản thân mày đối với em ấy là như thế nào? Là mày nắm lấy tay em ấy đầu tiên, vẫn là mày vứt bỏ đoạn tình cảm này đầu tiên. Bản hợp đồng đó làm sao mở miệng ra nói với em ấy đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro