Chương 20 - Mọi thời khắc trong vũ trụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bị bịt mắt

Mọi thời khắc trong vũ trụ

Mất hết bạn hữu

Hasik theo dõi các thông báo từ máy quét augur với cảm giác bất an ngày càng tăng.

"Ngươi có chắc không?" ông ta hỏi, quay người lại đối mặt với Taban. "Có nhầm lẫn nào không?"

"Tôi không nghĩ vậy, thưa noyan-khan," bậc thầy cảm biến trả lời, chăm chú nhìn vào các thấu kính tập trung xung quanh mình. "Tôi cũng ngạc nhiên như ngài. Nhưng tôi sẽ kiểm tra để loại trừ khả năng xảy ra sai sót."

Hasik quay sang Goghal, chỉ huy đội Keshig của ông.

"Hạm đội thì sao?"

"Qo-Fian đang tiến tới giao chiến với họ. Tôi không thể liên lạc được với đài chỉ huy. Hibou không phản hồi từ Tchin-Zar. Hiện tại tôi nhận được báo cáo về tình trạng rối loạn trên nhiều chiến hạm."

Hasik bực bội thở ra. "Chúng ta không có thời gian cho việc này."

Goghal nhìn ra đằng sau mình một lúc. Xa xa, phía dưới sâu trong đài chủ huy phía dưới, người phụ nữ Terran vẫn đang miệt mài làm việc ở trạm của mình.

"Tàu Kaljian đã thả những tàu đột nhập lên tàu của ta. Ngay tại đây, thưa ngài, chúng ta không..."

"Tàu của Shiban à?"

"Tôi tin là vậy."

Hasik ra lệnh: "Mở một đường dây liên lạc tới đội tàu đang đến. Ngăn chặn bất kỳ tàu nào của chúng ta nổ súng vào họ. Đây chính là thời điểm - chúng ta sẽ ở ngay tại chỗ, chúng ta chờ đợi ở đây."

Ông ta quay sang hàng chục White Scar xung quanh mình. Họ là những khan, đội trưởng, sĩ quan cấp cao và chỉ huy con người - chỉ một số ít trong số những người đã bị thuyết phục và hiện đang làm việc để giải phóng Quân đoàn khỏi bàn tay chuyên chế. Một số, như Taban là thành viên thủy thủ đoàn của chiếc soái hạm; những người khác đã đi theo ông từ chiếc Tchin-Zar. Họ vẫn kiên quyết. Họ không có sự lựa chọn.

"Các con tàu đang đến đều không hồi đáp," Goghal lặng lẽ trả lời.

Hasik chửi rủa. "Tại sao không?"

"Tôi đã tiến hành quét lại," Taban xen vào. "Không có sai lầm nào cả. Phát hiện có người sử dụng dịch chuyển tức thời. Vị trí cố định trên Tizca." Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên Hasik. "Có vẻ như họ đã đi thẳng tới bề mặt hành tinh."

Hasik cảm thấy sự thất vọng của mình ngày càng tăng. Đây không phải là những gì đã được sắp đặt.

"Chúng ta có giải pháp gì không? Chúng ta có thể gửi người xuống được không..."

Các dàn loa bất ngờ hú hét qua đài chỉ huy, vang vọng trên những vòm cao. Các chiến binh của White Scars xung quanh các khu vực quan trọng đã lấy súng Bolter ra và bắt đầu di chuyển về phía nhiều lối ra vào.

"Những kẻ đột nhập đang đến gần, thưa ngài noyan-khan," Goghal báo cáo, rút vũ khí của chính mình ra khỏi bao. Giọng hắn gần như trách móc.

"Có nên phát lệnh đánh đuổi bọn chúng không, thưa ngài?"

Hasik đưa mắt qua đài chỉ huy. Với tất cả kích thước của nó, nó chứa đầy là người với người - những menial, những điều hành viên trong các trạm, các đội Space Marine, các tu sĩ công nghệ. Hàng trăm người trong số họ, tất cả đều dưới sự chỉ huy của ông. Trọng tâm của nó là đội Keshig của chính ông, đoàn tùy tùng không thể bị tiêu diệt gồm những chiến binh kỳ cựu mặc giáp Terminator. Giống như đội cận vệ của Khả Hãn vậy.

Một hội anh em đơn độc không có nguy cơ thực sự - họ đã tính toán hết rồi. Tuy nhiên, ông vẫn hy vọng tránh được một cuộc chiến toàn diện trong việc thuyết phục những người khác đi theo con đường danh dự. Có lẽ đó luôn là một hy vọng ngu ngốc.

"Ở đây chúng ta được an toàn," Hasik lạnh lùng nói. "Bảo họ giữ chân kẻ địch ở các điểm ra vào."

Gogal cúi đầu. "Còn... bọn chúng thì sao?"

Hasik quay lại vòm cổng quan sát khổng lồ. Giờ đây ông có thể tận mắt nhìn thấy chúng - bốn chiến hạm lớn, mỗi chiếc đều có những tàu hộ tống, lao về phía họ với ánh sáng chói của mặt trời Prospero. Họ di chuyển chậm rãi nhưng có mục đích, khác xa với tình trạng vô tổ chức đã nhấn chìm cả hạm đội White Scar.

"Họ không phải là Quân đoàn thứ mười sáu, thưa noyan-khan," Goghal nói.

"Ta có thể thấy rồi."

Tại sao họ không liên lạc? Tại sao lại im lặng?

"Đây là bài kiểm tra, các anh em," Hasik thông báo, quay lại với những chiến binh xung quanh mình. Ngay cả khi làm như vậy, ông vẫn nghe thấy những tiếng nổ mạnh đầu tiên của tiếng súng nổ vang vọng ở các tầng bên dưới. "Đây là những gì chúng ta đã và đang hướng tới."

Ông rút ra thanh kiếm của mình, thanh Tulwar Chogoris mà ông đã mang theo chinh chiến kể từ những ngày đầu tiên của cuộc viễn chinh.

"Không thể dừng lại được nữa rồi," ông nói. "Vì Đế quốc, không được lùi bước."

******

Shiban xông vào hành lang, chạy hết tốc lực. Khoảng chục chiến binh hộ tống anh, và họ cùng nhau chạy đua, theo sát là những người còn lại trong hội anh em.

Các Menial ép sát vào tường để cho họ đi qua, mắt mở to vì sốc. Chuông báo động vang lên ầm ĩ, sau đó là báo động khẩn cấp trên toàn tàu. Nhiều thủy thủ đoàn của con tàu được trang bị vũ khí las, nhưng không có gì có thể ngăn chặn hàng trăm White Scar được bọc thép hàng tối nhất đang nổi cơn thịnh nộ. Hội anh em tiến lên, hết boong này đến boong khác, không gặp phải bất kỳ sự kháng cự nào mà họ không thể gạt sang một bên một cách dễ dàng trong vô thức.

Gần cuối con đường, Shiban đột nhập vào một trong những căn phòng phía dưới chân đài chỉ huy: một không gian rộng lớn với những bức tường uốn cong bằng đá cẩm thạch và những dãy thấu kính cảm biến phát sáng. Hàng trăm tu sĩ công nghệ và sĩ quan con người tản ra phía trước anh, chạy tán loạn như đàn thú ăn cỏ trước đầu mũi tên đầu tiên của thợ săn. Anh thậm chí còn không nhìn thấy mặt họ - họ lướt qua anh một cách lờ mờ. Hàng loạt động cơ logic cogitator quét qua, cao bằng một con Warhound và bốc hơi từ các van và cột bóng bán dẫn quá nhiệt.

Khi anh chạy nhanh ra khỏi đám đông cuối cùng, loạt đạn bolter như tiếng búa gõ đầu tiên bắn vào các bức tường xung quanh anh.

Anh dừng lại, hạ thấp người xuống và dò tìm nguồn gốc của những phát súng đang lao tới. Một cầu thang rộng chạy ra khỏi anh, chưa đầy hai mươi mét phía trước, dốc lên ở phía xa cuối hành lang. Hàng lối bậc thang tỏa ra dọc theo các bức tường ở hai bên, tất cả đều được lấp đầy bởi các con servitor dịch vụ.

Lên đến nửa cầu thang, trên khu vực hạ cánh có hàng cột, một hàng ngũ White Scar đang chờ đợi. Họ đã vững vàng, đã cúi mình trong các vị trí hỏa lực và có thể ẩn nấp sau đường cong của những cây cột xung quanh. Đằng xa sau lưng họ là những khu vực để tiếp cận phòng chiến lược và đài chỉ huy.

Chỉ huy của họ đã không thực hiện bất kỳ nỗ lực nào để ẩn nấp. Anh ta sải bước về phía trước, một tay cầm khẩu Bolter, tay kia cầm thanh kiếm năng lượng.

"Đừng đi xa hơn nữa, người anh em!" Anh ta hét lên, và giọng nói được khuếch đại bằng vox vang vọng khắp hội trường. "Thế là đủ rồi. Chúng tôi sẽ nổ súng nếu các anh ép buộc chúng tôi."

Shiban ngước lên nhìn, tim anh thắt lại.

Đó là Torghun.

Người Terran đã đến cùng với phần lớn Hội anh em của anh ta – hai trăm người trước mắt, chắc chắn còn nhiều người nữa vẫn chưa bị phát hiện.

"Điều này không thể tiếp tục được," Shiban trả lời, giữ nguyên vị trí. Phía sau anh, lực lượng của anh tiến chậm dưới sự che chắn của các động cơ logic. "Anh không phải là chủ nhân của Quân đoàn này, Torghun."

"Anh cũng vậy, người anh em," Torghun trả lời, nhìn xuống anh từ vị trí thuận lợi. "Đài chỉ huy đã bị bịt kín."

"Còn Khả Hãn thì sao?"

"Hasik đại diện cho Khả Hãn."

Shiban cảm thấy máu mình nóng bừng. Không ai, kể cả chính Hoàng đế có thể lên tiếng thay cho Đại hãn.

"Không chỉ có mình tôi," Shiban nói. ""Các Khan khác trong hạm đội sẽ phản kháng. Quân đoàn sẽ không chấp nhận sự cai trị của Hasik."

"Họ sẽ sớm thôi," Torghun nói, mặc dù giọng anh ta gần như thể mình đang cố gắng thuyết phục chính mình. "Họ sẽ sớm hiểu, giống như Khả Hãn sẽ hiểu khi ngài ấy trở lại."

Shiban kiểm tra lối đi cầu thang. Sẽ rất khó khăn - bọn phòng thủ kia có lợi thế về chiều cao và lợi thế che chắn.

Nhưng họ có thực sự tin vào điều này không? Liệu họ có giữ vững được lập trường với Hasik giống như cách họ làm với Khả Hãn không?

"Anh vẫn có thể rút ra khỏi chuyện này," Shiban nói. "Tôi biết anh, người anh em – đây không phải là lý do anh tham gia cùng bọn chúng . Anh chưa bao giờ có ý định đó. Hạ thanh đao của anh xuống. Đây không còn là về lòng trung thành nữa rồi. Kết thúc rồi."

Torghun chỉ do dự trong một phần giây, chỉ là một mảnh thời gian ngắn, khó có thể phát hiện được. Tuy nhiên, anh ta vẫn do dự.

"Tôi nhận lệnh rồi, Shiban," anh ta nói một cách thách thức. "Đừng đi tiếp nữa. Bằng không chúng tôi sẽ bắn vào các anh."

Shiban gật đầu dứt khoát. Anh truyền một mệnh lệnh thầm lặng đến hội anh em của mình qua kênh liên lạc.

"Tấn công nhanh. Tiến quân dứt khoát. Chúng ta làm điều này là vì Khả Hãn."

"Vậy thì tôi xin lỗi, người anh em," Shiban nói, nắm chặt thanh đao của mình bằng hai tay và căng thẳng chuẩn bị tấn công. "Hãy tin tôi, tôi sẽ làm vậy."

"Xông lên!"

Với một tiếng gầm chói tai, Hội anh em Bão Tố lao ra khỏi chỗ ẩn nấp và lao lên cầu thang, lao vào dòng thác đạn bolter đang lao tới khi hội trường bùng nổ với ánh sáng, âm thanh và cơn thịnh nộ.

******

Đại Hãn nhìn thấy những dòng năng lượng warp cuối cùng biến đi mất. Ông nhìn đám tro lắng xuống và những mảnh vụn còn sót lại của quá trình aether bị đốt cháy thành hư không.

Sau đó, ông nhìn thấy bảy bóng người xuất hiện trong cơn bão lốc xoáy.

Sáu người trong số họ là các chiến binh. Họ mặc giáp Terminator màu nhạt và vác theo những chiếc lưỡi hái khổng lồ. Giáp vai của họ có màu xanh ô liu và các mối nối giữa các tấm bằng sắt nguội. Họ to lớn, nặng nề hơn đoàn tùy tùng của Qin Xa, khom vai và rò rỉ hơi nước màu xanh nhạt từ những chùm tia dịch chuyển cuối cùng.

Người thứ bảy chiếm một vị trí quyền lực vượt trội. Hắn ta đứng cao hơn họ, khoác trên mình bộ giáp màu đồng trần trụi và gốm ceramite được tẩy trắng như xác chết. Một chiếc áo choàng dài màu xanh đậm buông xuống từ tấm giáp vai có viền cao. Những chiếc đầu lâu treo lủng lẳng trên dây xích quanh thắt lưng của hắn ta, một số là của con người, một số là của bọn xenos. Một khẩu súng lục dài nằm giữa chúng – sử dụng băng đạn to như cái trống và được đính các điểm tiêu diệt bằng đồng.

Đôi mắt hắn có màu hổ phách, lấp lánh dưới bóng tối sâu thẳm của một chiếc mũ trùm đầu rách nát. Một chiếc ống thở được trang trí công phu che nửa dưới khuôn mặt của hắn. Những dòng chất lỏng nhờn tràn ra từ lớp lót của bộ chiến giáp của hắn, chảy xuống các bề mặt được sơn hình đầu lâu và phát ra tiếng rít khi tiếp xúc với lớp đất khô cằn của Prospero. Các ống dẫn từ mặt nạ thở phát ra tiếng ríu rít chất lỏng. Hơi thở của hắn trở nên khò khè tắc nghẽn.

"Jaghatai," Primarch Mortarion lên tiếng, cắm lưỡi hái khổng lồ của mình xuống mặt đất.

Đại Hãn nhìn lên lưỡi hái. Nó được biết đến với cái tên Silence, món vũ khí giết người khét tiếng nhất của Quân đoàn XIV.

" Mortarion," Đại Hãn hồi đáp, gật đầu thừa nhận. "Đây không phải là thế giới của cậu."

"Nơi này cũng không phải của anh. Thế nhưng cả hai chúng ta đều đang ở đây."

Đội cận vệ danh dự của Mortarion – các Deathshroud lặng lẽ tản ra khắp đám tro tàn. Các chiến binh của Qin Xa triển khai theo đội hình tương tự. Hai lực lượng đối mặt nhau, chỉ cách nhau vài mét. Sấm chớp lóe lên và sấm sét ầm ầm phía trên đầu họ.

Đại Hãn cảm thấy cơ bắp của mình đang căng lên. "Nếu cậu đến đây tìm Magnus thì anh ta không còn ở đây nữa."

"Tôi đến tìm anh, người anh em. Mọi thứ đều đã thay đổi."

"Cậu đã nhận ra rồi sao."

Mortarion mỉm cười sau chiếc mặt nạ, khiến đôi má lốm đốm của hắn nhăn lại. "Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, Jaghatai. Có nhiều cơ hội ở đây. Cái giá của sự sai lầm chưa bao giờ cao đến thế – phần thưởng thì vượt quá sức tưởng tượng."

Đại Hãn quan sát hắn ta một cách thận trọng. Mortarion luôn luôn rất khó đọc vị.

"Vậy cậu đến đây để thuyết phục tôi à?" ông hỏi. "Cậu nghĩ rằng sau tất cả những điều này, còn có lý lẽ nào để đưa ra nữa không?"

Mortarion giơ tay trái lên và đẩy mũ trùm đầu ra sau. Một mái tóc xám xanh xao lộ ra nhưng vẫn mang nét mặt cao quý của một người anh em mang chung mã gien với ông. Những bọng mắt ẩn dưới đôi mắt sắc bén của hắn, và những luồng khí ga bốc lên từ cổ áo giáp quanh cổ họng hắn.

"Nghe này," hắn nói. "Chỉ lắng nghe. Anh có thể học được điều gì đó. Ngay cả anh, người anh em đáng tự hào của tôi, vẫn có thể nhận được sự chỉ dẫn."

Đại Hãn rút lưỡi đao ra khỏi vỏ và thả lỏng nó bên mình.

Sức mạnh của Mortarion dường như đã tăng lên. Có cái gì đó đang bừng cháy trong hắn, đen như than hồng cháy đã lâu. Da thịt hắn bằng cách nào đó trở nên ảm đạm hơn, tư thế của hắn cứng rắn hơn một chút, tuy nhiên bầu không khí đe dọa xung quanh hắn lại càng tăng lên. Nhớ lại ở Ullanor, ngay cả khi đang ở đỉnh cao chiến thắng, hắn vẫn chưa có được sức mạnh tương tự. Đại Hãn nhớ lại lời nói đó của người anh em mình.

Vậy thì tỉ lệ đặt cá cược cho chúng ta sẽ là bao nhiêu, người anh em? Anh sẽ trả bao nhiêu nếu chúng ta đấu tay đôi?

"Hãy nói những gì cậu muốn nói," Đại Hãn lên tiếng.

Mortarion cúi đầu, nửa như muốn chế nhạo.

"Tôi đã đi qua một chặng đường dài để tìm được anh," hắn ta khàn giọng. "Và bây giờ, hãy nhìn xung quanh đi – chúng ta có tất cả thời gian trong vũ trụ. Tất cả những gì còn lại có thể làm phiền chúng ta là người đã chết, và người chết thì không nhúc nhích."

Hắn ta lại mỉm cười, vẫn buồn bã và khô khan như trước. "Chỉ là vẫn chưa mà thôi."

******

Shiban húc vai của một người anh em của mình, khiến hắn ta loạng choạng lùi lại sau những bậc thang rộng bằng đá cẩm thạch. Anh xoay thanh đao của mình, quét nó qua các đường chéo trên không và chém khẩu bolter văng ra khỏi găng tay của đối phương. Sau đó, anh bổ nó xuống, đâm đầu lưỡi đao xuyên qua hệ thống cáp áo giáp của nạn nhân và cắt đứt nguồn cung cấp oxy.

Chiến binh của Torghun bị xé toạc cổ họng và lăn qua các bậc thang và lăn về phía hội anh em đang tấn công của Shiban.

Khối lượng hỏa lực thật khủng khiếp: ngay cả khi chạy với tốc độ nhanh, lao tới và cúi xuống khi chúng lao tới, hàng chục người đã bị hạ gục. Đạn Bolter làm nứt vỡ các tấm giáp gốm ceramite, xé toạc nó ra và khiến người chết văng về phía sau.

Cho đến khi lệnh tấn công được đưa ra, Shiban vẫn không chắc họ có thực sự nổ súng hay không. Tuy nhiên, Torghun đã thực hiện tốt lời đe dọa của mình và các chiến binh của anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của họ.

Hội anh em Bão Tố tràn lên chống lại trận lũ lụt dữ dội, chạy nhanh theo đội hình rời rạc. Cứ mỗi người bị đánh lui thì có thêm mười người đứng vững. Chẳng bao lâu sau, họ đã tiến lên giữa các hàng cột và cuộc giao tranh chuyển sang cự ly gần. Anh em khóa lưỡi kiếm vào anh em, và tiếng nổ vang vọng của tia lửa được hòa vào bởi tiếng gầm gừ gay gắt của vũ khí năng lượng.

Shiban quay lại đối mặt với một tên chiến binh khác, biểu tượng mặt trăng trên giáp vai của hắn bị lộ ra ngoài nhưng gần như không thể phân biệt được với bất kỳ chiến binh nào khác trong trận hỗn chiến. Họ khóa lưỡi kiếm vào nhau bằng một loạt đòn tấn công hung ác – Shiban múa thanh quan đao của mình, làm mờ đi ánh sáng lấp lánh của trường năng lượng phân hạch, trước khi đâm thẳng về phía trước, đâm xuyên qua tấm giáp ngực của tên chiến binh. Anh đâm thanh đao thật sâu, đâm nó vào phần thịt bên dưới trước khi giật nó ra.

Nếu kẻ thù là bọn da xanh, anh sẽ tiếp tục – mổ xẻ nội tạng của nó, chắc chắn rồi– nhưng đây là anh em của anh. Anh không muốn giết người nếu có thể tránh được - đối phương đã quỵ xuống, bị gãy xương, bị chẹn họng và bị đánh đập, sau đó anh tiếp tục chạy nhanh hơn qua đám đông chiến binh để hướng tới mục tiêu.

Cuộc chiến thật kỳ lạ – dồn dập, điên cuồng, bối rối và tàn bạo, nhưng tách biệt một cách kỳ lạ. Không có võ sĩ nào hò hét hay la hét trong trận chiến. Họ chiến đấu với một kỷ luật lạnh lùng, thực hiện các động tác với kỹ năng điêu luyện nhưng không hề vui vẻ.

Chúng ta đã trở thành những kẻ khốn khổ rồi, Shiban nghĩ khi anh lao lên vượt qua đám đông đang hỗn chiến, né đòn, đấm đá, đâm chém . Chúng ta đã trở thành thứ mà chúng ta từng ghét bỏ.

Anh lao lên trên, hất văng một chiến binh khác ra ra khỏi đường đi của mình bằng một cú đấm cực mạnh.

"Anh luôn đi quá nhanh, người anh em," một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên.

Shiban cúi xuống, cảm nhận được một thanh đao chém ngang qua mình. Anh khuỵu một chân xuống trước khi đứng lên lần nữa, thanh đao của mình liền vung thẳng ra trước mặt.

Torghun đã quá nhanh, né được đòn tấn công và đỡ đòn bằng thanh kiếm năng lượng của mình. Các lưỡi kiếm kêu răng rắc với nhau trong một cơn bão hào quang năng lượng trước khi tách rời nhau đi.

"Bọn chúng đã hứa với anh điều gì?" Shiban gầm gừ, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Torghun lao tới trước, múa thanh Tulwar của mình với sự khéo léo phù hợp và ấn tượng. Họ lại đụng độ, tung ra một loạt đòn nặng nề trước khi tách nhau ra.

"Không có gì," anh ta càu nhàu. "Đó là về lòng trung thành."

Shiban tiếp tục tấn công, dùng thanh đao của mình chém vào chân sau của Torghun. "Lòng trung thành?"

Torghun phản công với tốc độ nhanh. Những tia lửa bắn ra khắp áo giáp của anh ta khi các trường năng lượng gầm gừ và bốc cháy. "Horus là Warmaster. Tại sao anh lại chống lại ông ta ?

Sau đó, anh ta thoát khỏi chuỗi đòn đánh và tung ra đòn tấn công của riêng mình, né người khi thanh quan đao tiếp tục chém tới.

"Như vậy vẫn chưa đủ," Shiban thở hổn hển, chỉ chặn được đòn tấn công và suýt mất thăng bằng. Xung quanh họ, các chiến binh vật lộn và chém, bắn và đỡ, tham gia vào hàng trăm cuộc đấu tay đôi của riêng họ. Những mảnh gạch vụn bay ra từ các kho lưu trữ phía trên họ, bị bắn nát bởi đạn Bolter . "Anh biết điều này mà. Anh đã bị lợi dụng."

Torghun lùi lại, lùi một bước lên cầu thang, và Shiban đuổi theo anh sát gót.

"Bị lợi dụng?" Torghun chế giễu, hoài nghi. "Hoàng đế đang ở đâu hả, người anh em? Quân đoàn ở bên cạnh ông ta đang ở đâu? Hãy nhìn thế giới bên dưới đi – hãy nhìn nó đi!"

Shiban tấn công thêm một lần nữa, vung thanh đao theo hình vòng cung chặt chẽ và đập vào hàng phòng thủ của Torghun. Cùng nhau, họ rụng chuyển và lắc lư, leo lên đều đặn, bị bao quanh bởi sự hỗn loạn của trận chiến. Đầu cầu thang tiến lại gần hơn. Với sự phấn khích tột độ, Shiban thấy rằng họ đang buộc những đám quân phòng thủ phải lùi bước.

"Hãy từ bỏ việc này đi," Shiban thúc giục. "Anh vẫn có thể quay đầu."

Torghun lại ngã ra sau, chạm tới đầu cầu thang bên kia và để Shiban đến với mình. Đạn lại bắn ra, phóng từ các vị trí xa hơn, khuất sau các cột và sân thượng của sảnh chính của đài chỉ huy.

Như mọi khi, Torghun đã tổ chức phòng ngự rất tốt – hết lớp này đến lớp khác, lớp sau khó xuyên thủng hơn lớp trước.

"Tôi có mệnh lệnh riêng của mình," Torghun nói lại, lặp lại những lời đó với cùng một tiếng gầm gừ thách thức. Lúc đó anh ta đứng chắn ở lối vào phòng chờ, được bao phủ bởi những vòng cung lửa và được bao bọc bởi hội anh em đang rút lui đều đặn của anh ta , thanh kiếm được giữ vững, lập trường kiên quyết.

Thật khó để không ngưỡng mộ niềm tin của anh ta . Shiban luôn lưu ý đến cách mà chiến binh Terran đó đang thủ thế – kiên định, gan góc và tàn nhẫn.

Có những điều cần phải học hỏi, ngay cả khi đang trong cơn điên loạn này.

"Quỷ tha ma bắt cái mệnh lệnh của anh!" Shiban gầm lên, động viên các chiến binh của mình cho cú đẩy cuối cùng. "Vì Khả Hãn!"

Với làn sóng hung hãn đáp trả, họ lao lên đoạn dốc cuối cùng, quét qua mép cầu thang và lao vào trong một cơn bão mới. Torghun giữ nguyên vị trí, và cả hai quay trở lại cuộc đấu tay đôi, những lưỡi kiếm quay cuồng trong một cơn bão bùng nổ.

******

Mortarion bước vài bước về phía Đại Hãn. Qin Xa định can thiệp, nhưng ông ra hiệu không lời tới hắn, hắn cùng những người khác rút lui. Hai vị Primarch đứng một mình, được che chắn bởi các vệ sĩ tương ứng của họ.

Mortarion đồ sộ hơn một chút, Đại Hãn cao hơn một chút. Bộ giáp của Mortarion nặng nề, gần như thô sơ, trong khi bộ giáp của Khan được chế tạo tinh xảo. Lưỡi hái Silence là một món vũ khí khổng lồ được rèn từ một khối adamantium và lấp lánh với các thiết bị được chế tạo bởi công nghệ khảo cổ; thanh đao của Khan là một mảnh kim loại mảnh mai, được uốn cong hoàn hảo, sức mạnh của nó có được từ hình thức chứ không phải kích thước của nó. Nó được chế tạo để ra đòn nhanh hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào trong Imperium.

Tốc độ chống lại sự thiếu linh hoạt. Một cuộc tranh tài thú vị.

"Anh đáng lẽ không nên ở đây," Mortarion nói. "Đánh lẽ anh nên gia nhập Quân đoàn Alpha tại Alaxxes."

Đại Hãn gật đầu. "Hoặc quay trở lại Terra."

"Chúng tôi không hề mong muốn điều đó. Tại sao lại phải làm thế?"

"Quân đoàn Alpha đã kiềm chân chúng tôi ở Chondax. Họ muốn chúng tôi nghe được tin tức từ Dorn."

Mortarion nhướng đôi mày không có lông của mình. "Thực vậy à? Anh làm tôi ngạc nhiên đấy , nhưng có lẽ anh không nên trở về Terra. Có vẻ như Alpharius không bao giờ có một tâm trí hoàn toàn rõ ràng." Hắn cười thầm một cách đen tối. "Alpharius đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Những âm mưu của hắn sẽ bóp nghẹt chính hắn."

"Vậy tại sao cậu lại ở đây ?" Đại Hãn hỏi.

"Tại sao tôi không thể ở đây chứ, hả người anh em?"

"Tôi cho rằng đó sẽ là Horus."

"Thật là tự phụ. Hắn ta đang bận rộn với rất nhiều việc."

Đôi mắt của Đại Hãn nheo lại. Mortarion dường như cũng đang hoài nghi về chính bản thân hắn. Đối với tất cả các đang diễn ra trước mắt, với tất cả các lực lượng dự kiến, hắn ta đang có một nền tảng không vững chắc. "Horus không có cử cậu đến đây phải không?"

"Điều đó chẳng có nghĩa gì cả."

"Nó có ý nghĩa cho tất cả," Đại Hãn nói khi quan sát phản ứng của người anh em mình. "Magnus đã kể cho tôi nghe tình hình cuộc chiến – một số người vẫn chưa đưa ra quyết định. Luôn luôn có những người trong chúng ta bị nằm bên lề mọi sự. Tôi là một người như vậy, cậu là một người khác nữa."

Mortarion khịt mũi. "Quân đoàn của tôi đã ở Isstvan, vì vậy hãy gạt bỏ mọi suy nghĩ là chúng tôi đã bị bỏ mặc bên lề. Kết quả đã được xác định và sự lựa chọn của anh sẽ rất đơn giản – sinh tồn hoặc phá hủy. Hãy lại đây, Jaghatai, anh thậm chí chưa bao giờ tin vào Sự Thống Nhất. Anh đã nhìn thấu điều này ngay cả khi Guilliman hành hạ chúng ta bằng những lời thuyết giảng đạo đức tới rơi nước mắt của hắn ta, hồi đó vẫn còn những tên xenos ngăn cách giữa Cha chúng ta và rìa thiên hà."

"Vậy thì hãy cho tôi biết phương án thay thế."

"Một thiên hà thuộc về các chiến binh," Mortarion nói. "Một thiên hà của những thợ săn, nơi những kẻ mạnh được trao tự do. Một thiên hà trong đó không có những kẻ cầm quyền đang hạn chế chúng ta, lừa dối chúng ta."

"Và thiên hà đó sẽ được dẫn dắt bởi Horus đúng không."

Mortarion nhún vai. "Anh ta là người đã bắt đầu mọi chuyện. Anh ta là nhà vô địch, một vị vua đã chịu đựng sự hy sinh. Anh ta có thể đốt cháy tất cả để đến được Terra, hoặc có thể là không. Dù thế nào đi nữa, sẽ vẫn có chỗ cho những người khác vươn lên."

Mortarion tiến lại gần hơn và Đại Hãn ngửi thấy mùi hóa chất trên áo giáp của hắn ta.

"Đáng lẽ anh không bao giờ nên thân thiết với Thiên thần, người anh em, chứ đừng nói đến Magnus. Tôi ghét phải nhìn thấy cảnh ba người bị kéo vào sâu hơn. Tôi luôn nghĩ rằng anh sẽ là kẻ muốn ly khai, anh đã nhìn thấu nó, cảm thấy mệt mỏi với sự đạo đức giả."

"Họ không bao giờ là những kẻ đạo đức giả."

"KHÔNG à?" Mortarion bật ra một tiếng cười khô khốc. "Tôi hy vọng anh đã hiểu bọn chúng sớm hơn. Đó là cõi warp, Jaghatai. Cha chúng ta cố gắng giả vờ như nó không có tồn tại, như thể ông ta chưa phải chôn chân trong đống rác rưởi muốn hút lấy linh hồn của nó. Lẽ ra nó phải được buộc lại, cất đi, bị lãng quên. Nó không dành cho chúng ta. Đó là một căn bệnh, một căn bệnh của sự tàn lụi."

Mortarion trở nên kích động. Hắn từ từ bình tĩnh lại, thở khò khè qua chiếc mặt nạ thở. Đại Hãn nghe thấy một tiếng rít yếu ớt và tự hỏi xem loại thuốc ức chế nào vừa được tiêm vào máu của hắn.

"Tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi," ông nói lặng lẽ.

Mortarion nghiêng đầu. "Ồ?"

"Cậu luôn là người chân thành, tôi sẽ cho cậu biết điều đó," Đại Hãn nói. "Cậu không bao giờ che giấu những gì mình muốn. Tôi có thể đoán cậu nghĩ nó sẽ diễn ra như thế nào. Đầu tiên, hãy làm tàn phế bọn thầy phù thủy. Làm các pháp sư câm lặng. Hãy đuổi chúng đi và quyền cai trị sẽ được chuyển giao cho những người không bị tha hóa. Những người vẫn luôn khỏe mạnh. Đó là dự án tuyệt vời của cậu. Cậu thậm chí còn kể cho tôi nghe chuyện đó vào ngày hôm đó ở Ullanor. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là những lời đe dọa suông, nhưng lẽ ra tôi phải biết. Cậu không bao giờ đưa ra những lời đe dọa trống rỗng."

Khi Đại Hãn lên tiếng, biểu cảm ẩn sau cái mặt nạ của Mortarion vẫn khó có thể hiểu được. Đôi khi mắt hắn mờ đi hoặc ngón tay hắn co giật. Bên trong hắn có một loại năng lượng cuồng nhiệt, tràn ra khỏi các vết nứt giống như làn khói độc hại.

"Nhưng nó đã sai lầm, phải không nhỉ?" Đại Hãn tiếp tục. "Cậu đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại của mình, nhưng đang ngày càng có nhiều phù thủy hơn bao giờ hết. Horus đã tài trợ cho họ, Lorgar đã chỉ cho họ những mánh khóe mới. Nếu Magnus chưa đưa ra quyết định thì anh ta sẽ sớm quyết định thôi, và khi đó cậu sẽ bị bao vây. Cậu đã tiêu diệt hội Librarius chỉ để nhận ra rằng các phù thủy giờ đã không còn bị kiểm soát. Họ đã chơi xỏ cậu rất tốt. Cậu đã làm công việc của họ thay cho họ, và chẳng bao lâu nữa cậu sẽ bị lôi kéo vào thứ đó, cũng bệnh tật như họ vậy."

"Anh nghĩ vậy à..."

"Tôi thấy đó một cách hoàn hảo. Magnus đã cho tôi xem. Quân đoàn của cậu hiện giờ có thể đã sạch bóng các psyker, nhưng sự thay đổi sẽ đến. Cậu đã thực hiện các giao kèo của mình và bây giờ họ sẽ đến để bắt cậu phải trả món nợ. Đồ ngu ngốc."

Mortarion cứng ngắc lại. Ánh mắt hắn lóe lên lửa giận trong giây lát rồi nhanh chóng bị dập tắt. "Anh thì không sao?"

"Và đó là lý do tại sao cậu đến tìm tôi phải không," Đại Hãn nói. "Cậu đã mất hết bạn bè rồi. Bây giờ ai sẽ cùng cậu chống lại những kẻ dệt nên aether? Angron? Thật là một đồng minh quý giá. Curze à? Chúc may mắn." Đại Hãn nhìn Mortarion một cách khinh thường. "Cậu đã nếm trái ngọt của sự phản bội và thấy chúng thật cay đắng. Đừng kéo tôi vào chung đống đổ nát với cậu. Chính cậu đang ở trên đống đổ nát đó rồi đấy, người anh em."

Biểu cảm của Mortarion rạn nứt sau chiếc mặt nạ – chuyển thành một tiếng gầm gừ giận dữ, biến dạng nhanh chóng. Sự im lặng rung chuyển, và hắn bước tới nửa bước, nắm chặt nắm tay còn lại.

"Tôi đến để cho anh một sự lựa chọn," Mortarion nói, hơi khó khăn để giữ giọng mình trong tầm kiểm soát. "Một nửa Quân đoàn của anh đã được tuyên bố là theo phe Horus, những người khác sẽ đi theo bất cứ nơi nào anh ra lệnh cho họ. Thời thế của cha chúng ta đã qua rồi – anh có thể trở thành một phần của cái tổ chức sẽ kế vị ông ta."

Đại Hãn mỉm cười - một nụ cười lạnh lùng, đầy khinh miệt. "Một hoàng đế mới à."

Mortarion trừng mắt nhìn lại ông, mặc dù hắn không thể giấu được sự nghi ngờ.

"Tại sao không? Tại sao đó không thể là anh?"

Đại Hãn gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra. "Hoặc là cậu. Tại sao lại không nhỉ?"

Ông tiến lại gần hơn, lần đầu tiên nhận thấy sự đổi màu của vùng da thịt xung quanh mép ống thở của người anh em mình. Hắn ta đã đeo nó bao lâu rồi nhỉ? "Tôi sẽ cho cậu biết lý do tại sao. Bởi vì chúng ta chưa bao giờ là những người xây dựng đế chế. Chúng ta là những kẻ ngoài cuộc. Cậu giận dữ với nó, tôi thì ôm chầm lấy nó."

Mortarion bắt đầu lùi lại. Khi hắn làm vậy, lưỡi hái Silence trở nên sống động, lấp lánh năng lượng nhuốm màu xanh lục. Các Deathshroud hạ lưỡi hái của chúng vào tư thế chiến đấu.

"Vậy là anh sẽ không thể bị thuyết phục rồi," Mortarion nói, giọng nói đã được lọc của hắn ta chuyển thành tiếng gầm gừ cáu kỉnh. "Thật là hổ thẹn. Tôi đã đầu tư rất nhiều tâm sức để cứu rỗi anh, người anh em. Tôi sẽ không vui chút nào khi phải giết anh."

Đằng sau Đại Hãn, các Keshig đã sẵn sàng lưỡi kiếm của họ.

"Và có sự khác biệt giữa anh và tôi," Đại Hãn nói, đưa thanh đao của mình vào thế phòng thủ. "Khi tôi giết được một mạng, tôi luôn cười vang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro