Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 2

Lần duy nhất bị buộc phải gặp Snape sau khi tan học, Harry đã tràn đầy thịnh nộ đến nỗi cây đũa phép của cậu đã xuất hiện trong tay mà không cần suy nghĩ, cậu chĩa nó vào mặt Snape với sự giận dữ cực điểm cần được giải phóng. Snape bước vào cửa trước của căn nhà ở quảng trường Grimmauld khi Harry đang đi xuống cầu thang.

Giáo sư Độc dược đi nhanh, không có một cử động nào thể hiện cảm xúc của mình khi ông liếc mắt qua Harry. Harry thất thần khi cơ thể cậu không chịu hợp tác. Lý trí muốn làm tổn thương người đàn ông này, trái tim muốn giết ông ta, nhưng miệng lại không nói ra được lời nào để cậu thực hiện một trong hai hành vi đó.

Snape nhíu mày suy nghĩ, không nói một lời, ông lướt qua Harry đi vào bếp, lặng lẽ đóng cánh cửa sau lưng. Harry gục xuống cầu thang, gục đầu xuống giữa hai đầu gối khi thở hổn hển để cho nước mắt tức giận trào ra. Cậu đã ở rất gần, nhưng lại không thể làm điều đó. Cậu trở về phòng của mình và không đi ra cho đến ngày hôm sau.

*

Harry đứng gần một cái cây và rùng mình. Dù biết mình không thực sự ở đó, cậu vẫn cảm thấy lạnh buốt và dễ vỡ như thủy tinh. Chia sẻ suy nghĩ với Voldemort chưa bao giờ là tốt, cậu không thể biết được điều này đã xảy ra hay đang thực sự xảy ra khi cậu quan sát. Đến lúc này, vết sẹo của cậu không khiến cậu đau đớn, nhưng cậu không nghĩ nó sẽ ổn định mãi được.

Snape khuỵu gối về phía trước, mắt nhìn xuống đất. Harry thấy tay của ông ta đang nắm chặt, thể hiện rằng người đàn ông đang rất căng thẳng. Voldemort đặt tay lên đầu Snape, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc mặt nạ. Cuối cùng khi khuôn mặt không gì che giấu, Snape từ từ ngước mắt lên để nhìn chủ nhân của mình.

"Ngươi mang đến cho ta tin tức gì vậy, cậu bé?" Voldemort hỏi, đưa bàn tay xương xẩu vuốt má Snape. Harry co rúm người lại, mặc dù Snape không nao núng.

"Bộ Pháp thuật cuối cùng đã đưa thi thể những người chết về với gia đình. Họ đã dành nhiều ngày để tìm kiếm manh mối nhưng cho đến nay vẫn không biết ngài vào tòa nhà bằng cách nào, cũng như ngài đã rời đi bằng cách nào."

Giọng Snape trầm và đều đặn khi ông ta kể lại những việc này, khuôn mặt ông ta tái nhợt như thường lệ mặc dù Harry nghĩ rằng môi ông ta mím chặt hơn bình thường. Nó khiến cậu khá vui khi nhìn thấy người đàn ông kiêu hãnh quỳ gối dưới chân một con quái vật như vậy. "Người ta đã xác nhận rằng Sirius Black đã rơi qua Cổng tò vò, hắn sẽ vĩnh viễn không thể trở lại." Harry cảm thấy đau nhói trong ngực khi tên của cha đỡ đầu của mình được nhắc đến.

"Còn thằng bé thì sao, Sssseverusss? Chúng đã giấu thằng bé đó ở đâu?" Voldemort sốt sắng hỏi.

Snape nhìn xuống, mái tóc hất về phía trước che gần hết khuôn mặt.

"Tôi không biết Potter ở đâu, thưa Chúa tể. Khoảng một tuần sau chuyến thăm... của chúng ta với Bộ, Dumbledore đã đón cậu ta rời khỏi sự chăm sóc của người thân. Ông ta khá kín tiếng về vị trí hiện tại của thằng bé. Tôi đã hỏi ông ấy... "

"Ngươi không biết," Voldemort giọng đều đều.

"Tôi..." Giọng Snape lắp bắp.

Harry nín thở chờ nghe Snape sẽ nói gì. Cậu biết rằng Snape biết chính xác nơi cậu ở.

"Ngươi không biết," Voldemort lặp lại, một tia tức giận lọt vào giọng nói vốn đã gay gắt của hắn.

"Xin ngài thứ lỗi, thưa Chúa tể. Tôi không biết," Snape nói và cúi đầu xuống. Harry có thể thấy một cơn rùng mình nhanh chóng chạy dọc sống lưng ông.

Voldemort di chuyển bàn tay đang vuốt ve mặt Snape lên tóc ông và thô bạo kéo đầu ông lên cho đến khi cổ ông bị cố định ở một góc khó chịu. Harry lùi thêm về phía sau, ép lưng mình vào gốc cây.

"Ngươi làm ta thất vọng, Sssseverus," Chúa tể Hắc ám rít lên, đôi mắt đỏ ngầu. "Ngươi có ích lợi gì với ta khi ngươi không thể mang thông tin cho ta từ bên trong? Harry Potter ở đâu?" hắn hét lên.

Đôi mắt của Snape cứng lại trong một giây rồi quay trở lại với cái nhìn chằm chằm của hắn. "Tôi không biết cậu ta ở đâu," ông nói dối.

Đôi mắt của Voldemort lóe lên một tia giận dữ, hắn đột nhiên thả tóc của Snape ra, khiến ông ngã về phía sau. Snape tiếp đất thô bạo bằng khuỷu tay.

Voldemort từ từ đứng dậy khỏi ngai vàng trong khi Pettigrew co rúm dưới chân hắn. Harry hoang mang nhìn xung quanh - cậu phải làm gì? Nếu đây là giấc mơ, làm sao cậu có thể thoát ra? Các Tử thần Thực tử vẫn chưa di chuyển khỏi vị trí của chúng; không ai nhìn về hướng của cậu. Cậu véo mạnh vào đùi mình; dù rất đau nhưng vẫn không đủ để đánh thức cậu. Cậu không muốn ở đây nữa. Ngay cả khi nó không có thật, cậu cũng không muốn thấy điều tiếp theo sẽ xảy ra. Còn nếu nó là thật....

Mặc dù ghét Snape một cách điên cuồng, nhưng cậu không muốn nhìn thấy ông ta bị tra tấn hay tệ hơn thế. Cậu đã nhìn thấy đủ cái chết rồi, cậu phát ngán với nó. Cậu không muốn nhìn một người khác phải chết. Cậu không muốn. Không bao giờ muốn.

"Lucius."

Một Tử thần Thực tử đứng dậy từ trung tâm của nhóm, gỡ bỏ mặt nạ của mình. Mái tóc vàng đuôi ngựa của hắn buông lơi ánh bạc, khuôn mặt hắn mang vẻ mặt thản nhiên của một người đang tham dự một bữa tiệc tối nhàm chán.

"Hắn lại thất bại một lần nữa, Lucius. Ngươi nói sao?"

Lucius Malfoy thản nhiên sải bước về phía ngai vàng, nhìn cơ thể nằm sấp của Snape với vẻ chán ghét. Snape nhìn hắn với sự tức giận được kiềm chế lặng lẽ.

Malfoy nhếch miệng vì khó chịu rồi nhăn mũi. "Hắn đã không thể mang lại cho ngài những gì ngài yêu cầu, thưa Chúa tể. Một lần nữa." Lucius nói "Có lẽ cần có một bài học để... nhắc nhở Severus biết hắn là ai, và hắn đi theo ai?"

Voldemort mỉm cười, thản nhiên ngồi lại trên ghế, cánh tay hất về phía hai Tử thần Thực tử đang chầu chực. "Như thường lệ," Voldemort cười khúc khích, "sự hiểu biết của ngươi về chuyện này thật giống với ta. Hãy bắt đầu đi."

Malfoy hơi cúi đầu trước Chúa tể Hắc ám với một nụ cười nhỏ, rồi đá vào mặt Snape. Snape hoàn toàn không chuẩn bị kịp nên lãnh trọn cú đá. Harry nghe thấy tiếng xương gãy từ nơi cậu đang đứng.

"Ồ không," Malfoy nói với một cảm giác đau khổ giả tạo, "Tôi tin rằng Severus lại bị gãy mũi."

Voldemort cười khúc khích và nói, "Hãy trỗi dậy đi, các Tử thần Thực tử của ta. Hãy đứng lên, những bề tôi trung thành của ta. Hãy cho chúng ta thấy những gì chúng ta làm với những kẻ thất bại."

Harry nhìn những Tử thần Thực tử đứng dậy nhanh chóng và lặng lẽ vây xung quanh Snape.

Họ đổ lên người ông ta như một bầy thú hoang.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro